Thương không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào của hiệu trưởng.
Trên người anh ta bị tiêm thuốc an thần, các cơ quan đang suy kiệt nghiêm trọng, làn sương máu kia giống như một loại độc tố tinh thần, khống chế toàn bộ thần kinh của anh ta.
Dù có tỉnh lại, cũng không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào.
Hiệu trưởng Hertz đã chữa trị vết thương ngoài da cho anh ta, bước chân loạng choạng rời khỏi phòng.
"Ryan?"
Hiệu trưởng Hertz nhìn về phía Omega đang đứng trước cửa, ngẩn ra một thoáng rồi mỉm cười hỏi, "Vết thương đỡ hơn chưa?"
Ryan gật đầu, "Tôi không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi."
Giữa hai người dường như chưa từng có gì thay đổi.
Ryan luôn là tiểu trợ thủ đắc lực của hiệu trưởng trong học viện, hoạt bát nhiệt tình lại giỏi giang, dù hiệu trưởng đối xử tốt với cậu, nhưng cũng chưa bao giờ cho cậu đi cửa sau.
Chỉ như một vị hiệu trưởng già hiền từ thân thiện, Ryan chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bọn họ có quan hệ huyết thống.
Dấu hiệu duy nhất có thể lần theo.
Chắc là việc hiệu trưởng rất thích màu xanh lục.
Khi vui sẽ nhuộm bộ râu thành màu xanh mướt.
Hiệu trưởng Hertz như thường lệ xoa đầu cậu, "Bên ngoài ồn ào quá, đừng nghe, về nghỉ ngơi trước đã."
Giọng nói già nua của hiệu trưởng luôn mang theo một sức mạnh khiến người ta an tâm.
Tâm trí Ryan rối như tơ vò, nhưng lại kỳ lạ mà bình tĩnh lại.
"Tôi biết mà."
Giọng cậu mềm nhẹ, "Đàn Tinh nói, không cần nghe người khác nói, nghe cậu ấy nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645734/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.