Cùng lúc đó.
Hiệu trưởng Hertz rút con dao ngắn ra, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
"May mà không tổn thương đến chỗ hiểm."
Thời Tễ bị cơn đau khi lưỡi dao rời khỏi vết thương làm tỉnh dậy.
Động tác trên tay hiệu trưởng Hertz có chút hoảng loạn trong chốc lát, "Ta tiêm thêm một mũi thuốc tê nữa, ngay đây."
"Vô ích thôi."
Dưới cơn đau đớn gấp mười lần, bất kỳ loại thuốc tê nào cũng sẽ không có tác dụng.
Trán chàng trai tái nhợt đầy mồ hôi lạnh, tóc đen bị thấm ướt dính vào đuôi mắt, cơn đau dữ dội khiến đốt ngón tay anh siết chặt mép giường.
Giọng nói lạnh lẽo, kiềm chế, hơi thở không ổn định, "......Tiếp tục."
Hiệu trưởng Hertz với tư cách là quân y, quá hiểu thể chất của anh.
Dù đau lòng đến đâu, ông cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng đẩy nhanh quá trình điều trị, giọng nói già nua mang theo tiếng thở dài, "Tại sao lại để đứa nhỏ đó rời đi, có tin tức tố an ủi của nó, con sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút."
Hàng mi của Thời Tễ cụp xuống lạnh nhạt, môi mỏng bị anh đột nhiên cắn rách, máu trào ra.
Nhưng lại bị anh nhẹ nhàng l**m liền lại, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Bao nhiêu năm qua anh đều vượt qua như vậy, khi đau không chịu nổi thì cắn chính mình, sau đó lại tự chữa lành.
Thời Tễ nhẹ giọng nói, "Cậu ấy không thể nhìn thấy những thứ này."
Hiệu trưởng Hertz không nói gì thêm, trong khoảnh khắc ấy, ông lại nghe Thời Tễ hỏi một câu.
"Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645732/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.