Ryan hai mắt ngấn lệ ngẩng lên.
"Chúng ta chiến thắng, là nhờ tôi sao?"
Sở Đàn Tinh xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, "Đúng vậy, là nhờ cậu."
Trong mắt Ryan lấp lánh những giọt nước mắt, ngay cả trong giấc mơ đầy đau đớn và bất an, cậu vẫn tự trách mình.
Tại sao không thể trụ lâu hơn một chút.
Cậu mím môi, đưa tay về phía Đàn Tinh, "Đàn Tinh, ôm ~ "
Hiếm khi tiểu Omega nũng nịu mềm mại như vậy với cậu ta, khiến Sở Đàn Tinh thậm chí còn lười giả vờ như bình thường.
Cậu ta cúi xuống ôm cậu vào lòng, vùi mặt vào cổ cậu hít hà mùi lê xanh nhỏ.
Cậu ta đang ấp ủ cảm xúc định mở lời, "Ừm...."
"Ôm.... tôi đi gặp chỉ huy có được không, Đàn Tinh."
Tiểu Omega dựa vào lòng cậu ta nói, "Tôi muốn gặp chỉ huy và Tạ Hỏa Chước."
Sở Đàn Tinh cụp mắt xuống, "Được."
***
Tầng thượng lúc này đã bị ánh trăng bao phủ.
Phòng cấp cứu rộng lớn sáng lên ánh đèn đỏ, ca cấp cứu đã kéo dài suốt năm tiếng.
Hành lang kính trong suốt phản chiếu ánh trăng, Sở Đàn Tinh ôm lấy tiểu Omega nhỏ xinh, để cậu ngồi trong khuỷu tay mình, đi xuyên qua cánh cửa kính dài.
"Lát nữa gặp chỉ huy đừng nói lung tung, tâm trạng anh ấy bây giờ chắc chắn rất...."
Hai chữ 'không tốt' còn chưa nói ra, ở cuối cánh cửa kính dài.
Chàng trai trẻ lạnh lùng mặc áo trắng quần đen, nghiêng đầu đưa tài liệu trong tay cho Trương Vĩ.
Giọng nói vang dội rành mạch, vẫn như thường lệ trong trẻo và điềm tĩnh.
"Dữ liệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645716/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.