Bóng dáng Tạ Chước chớp mắt đã biến mất.
Yêu thú cấp 4S mất kiểm soát đuổi theo cậu lao đi xa, tất cả mọi người có mặt như vừa được tái sinh sau đại nạn.
Trương Vĩ dù có nhát đến đâu cũng vẫn chui ra từ sau gốc cây, nhìn về hướng Tạ Chước rời đi, do dự mở miệng, "Cậu ấy vậy mà lại...."
Yêu thú 4S lần này rõ ràng là nhằm vào chỉ huy.
Vậy mà cậu lại, chỉ bằng sức lực của một mình đã vạch ra một khu vực an toàn cho chỉ huy.
Ít nhất là khi cậu còn sống, chỉ huy vĩnh viễn được an toàn.
"Tên khốn này." Thời Tễ chống đầu gối đứng dậy, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, nhưng đôi môi mỏng lại đỏ tươi như sắp nhỏ máu.
"Ỷ mình có cánh thì ghê gớm lắm sao?"
Quả thật là ghê gớm.
Ít nhất Thời Tễ không biết bay.
Cơ giáp cấp 3S Linh Vũ toàn bộ tám đại tinh hệ chỉ có một cái, sai người chế tạo ròng rã chín năm mới thành công, là cái duy nhất.
Một tia sáng trắng lướt qua, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy chỉ huy lao thẳng vào rừng.
Áo sơ mi trắng, quần dài đen, vóc người cao ráo thẳng tắp, phía sau còn lướt qua một chiếc đuôi mèo trắng mềm mại.
Lục Dao tròn mắt kinh ngạc, "Đệt, mèo—"
Trương Vĩ nhanh tay bịt miệng cậu ta, "Suỵt suỵt suỵt!"
Anh ta không chắc quanh đây có ai không, bí mật này tuyệt đối không thể để lộ ra!
"Mèo.... Mauritius là nước nào thế?"
"......"
Đội trưởng Lôi Đình cười khẩy một tiếng, sau đó hắn xách theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645714/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.