Mọi người đều mặt mày ngơ ngác.
Tin tức tố cỏ bạc hà mèo là cái thứ gì vậy???
Chỉ có Tạ Chước từ từ ngồi thẳng dậy, đôi mắt hoa đào nheo lại đầy nguy hiểm, nhìn thẳng vào Omega xa lạ này.
Xong rồi.
Cậu xong rồi.
Chắc chắn chỉ huy sẽ nghĩ cậu không sạch sẽ nữa.
Quả nhiên, ánh mắt lạnh lùng bình lặng như nước của Thời Tễ, lướt qua người Tạ Chước.
Và người đang cứng đờ toàn thân như đá phía sau.
"Vết thương của em rất đau." Thời Lạc Dung dường như sợ Tạ Chước không đồng ý, nhẹ giọng giải thích lý do.
"Em đã không còn mong giành hạng nhất nữa rồi, chỉ muốn sống lâu hơn một chút, anh cũng không cần đánh dấu em, em chỉ cần một ít tin tức tố thôi."
"Có được không?"
"......"
Được cái búa.
Tạ Chước đương nhiên không đồng ý cho, nhưng bây giờ cậu lại có chút sợ.
Sợ chỉ huy sẽ đồng ý.
Từ lúc chỉ huy hỏi lại 'cậu muốn đổi thế nào', Tạ Chước đã cảm thấy có chút buồn rồi.
Cậu cũng đâu phải hàng hóa, sao lại phải trao đổi.
Nhưng bây giờ cậu càng không có tư cách mở miệng.
Cỏ bạc hà mèo dành riêng cho mèo nhỏ nhà cậu, lại bị con mèo khác ngửi thấy.
Tạ Chước tự nghĩ thôi cũng thấy mình đúng là đồ không ra gì.
Ánh mắt lạnh lùng của Thời Tễ rơi lên người mèo mướp, chậm rãi mở miệng.
"Cậu không cần hỏi cậu ấy, cậu ấy nghe lời tôi."
Ánh mắt Thời Lạc Dung thoáng khựng lại, dường như có gì đó vụt qua trong mắt, rồi lập tức vẫn là dáng vẻ đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645706/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.