Đêm xuống, khu rừng nguy hiểm đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân hỗn loạn.
Tiếp theo là tiếng quát giận dữ của một nam Alpha, "Bắt lấy nó!"
"Tinh Hệ Thứ Năm chỉ còn lại mình nó, hai lọ thuốc chắc chắn đang ở trong tay nó."
"Nhanh lên, đừng để nó chạy mất....!"
Thời Lạc Dung ôm lấy bả vai bị thương, thân hình nhỏ gầy len lỏi giữa bụi rậm.
Đuôi mèo mướp lóe lên dưới vạt áo cậu nhóc.
Chính nhờ hình thái mèo ưu việt, cậu ta mới có thể thoát khỏi sự truy đuổi của mấy người này.
Cậu ta nghiến răng rút mũi tên dài cắm trên vai ra, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra trên mặt, "Thật... xui xẻo."
Trên bầu trời liên tục cập nhật thông báo tiêu diệt, cũng như bảng xếp hạng các đội.
Tất cả mọi người đều biết cậu ta đơn độc một mình, lại còn mang theo hai lọ thuốc quý giá.
Trước mặt là khu sương độc màu tím mờ ảo, để che giấu hành tung của mình, mèo mướp chỉ có thể liều lĩnh bước vào màn sương độc.
"Đội trưởng, đây là khu sương độc, nó chắc không dám vào đâu nhỉ?"
"Chắc là không, tiếp tục tìm kiếm xung quanh đi."
Tiếng bước chân dần xa, nguy hiểm tạm thời được giải trừ, Thời Lạc Dung thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta bịt mũi vừa định đi ra, đột nhiên ngửi thấy một mùi tin tức tố Alpha thoang thoảng trong khu sương độc.
"......?"
Sao lại có người muốn ở trong khu sương độc chứ?
Tin tức tố lẫn với mùi sóng biển lạnh lẽo, lướt qua chóp mũi mát lạnh, đôi mắt tròn của Thời Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645701/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.