Toàn thân Tạ Chước cứng đờ như khúc gỗ.
Cảm giác mát lạnh lướt qua cằm, cái chạm nhẹ của Omega mang theo dòng điện nhỏ li ti, gần như ngay lập tức k*ch th*ch khiến cậu tê dại toàn thân.
Vòng tay bắt đầu nóng đỏ, trả lại toàn bộ cảm xúc thu thập được trong kỳ mẫn cảm cho cậu.
Như thể đang nói, Omega của cậu đến rồi.
Cậu không cần bất kỳ thứ gì để bảo vệ nữa.
Đôi mắt Tạ Chước ánh lên sắc đỏ của d*c v*ng, lý trí buộc cậu nhanh chóng lùi lại một bước, "Ơ, ơ ơ, nhưng em đang bị bệnh, vẫn nên....."
"Ừ."
Ngón tay Thời Tễ dừng lại giữa không trung, cuối cùng đưa tay ra trước, kéo khẩu trang của cậu lên, "Trong không khí có độc, đeo cẩn thận vào."
Anh không nói gì thêm, quay người rời đi.
Tạ Chước đứng yên tại chỗ, trong đầu toàn là cảm giác mềm mại trên cằm, như thạch lạnh ngâm nước.
Đúng là vô dụng.
Chỉ vì chỉ huy chạm vào cậu một chút, toàn thân đã nóng như lò lửa nhỏ.
Phía trước là một vùng đầm lầy.
Thời Tễ nhắc nhở bọn họ, "Cẩn thận."
Lục Dao dẫn đầu dò đường đi qua, tiếp theo là Sở Đàn Tinh, cậu ta nửa ôm lấy Ryan đưa cậu qua dễ dàng.
Tạ Chước nhẹ cắn răng, trong lòng không dễ chịu chút nào.
Theo lý mà nói, lúc này cậu nên mỉm cười tiến lên, hơi cúi người trước mặt công chúa mèo, lịch thiệp và dịu dàng đưa tay ra.
"Tôi có thể có vinh hạnh ôm ngài qua không? Chỉ huy?"
Chứ không phải như một kẻ ngốc đứng yên tại chỗ.
Chạm cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645698/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.