"Chỉ huy!"
Ryan nhảy tưng tưng chạy tới, bĩu môi nói, "Bọn họ phân biệt đối xử với Tinh Hệ Thứ Tám chúng ta, vậy mà lại để chúng ta đến cuối cùng."
Tinh Hệ Thứ Tám vốn không có ưu thế trong bất kỳ hoạt động nào.
Địa vị thấp, không có nhân quyền.
Thời Tễ hiểu đạo lý này, không nói gì.
Trương Vĩ thì lại vô cớ cực kỳ khó chịu, "Mới nãy còn dám gọi thẳng tên anh để làm thân, nói hai câu liền lật mặt, đúng là loại hèn hạ giả tạo."
Thời Tễ: "......."
Ryan ghi nhớ, lẳng lặng viết vào cuốn sổ nhỏ.
Thời Tễ giơ tay gõ nhẹ lên đầu cậu, "Ghi mấy thứ linh tinh gì vậy."
"Không có gì đáng học cả."
Thời Tễ lơ đãng xoa đầu tiểu Omega, "Ai phân biệt đối xử với cậu, vào trong đánh người đó là được."
Lời nói lơ đãng mang theo phong cách nhất quán của anh.
Đôi mắt Ryan sáng lên, "Tạ Hỏa Chước trên xe cũng nói như vậy!"
Người của các tinh hệ lớn đều không ưa bọn họ.
Cảm thấy Tinh Hệ Thứ Tám chỉ là lũ chó cỏ quê mùa, lần đầu tham gia mà còn dám bất mãn.
Ryan chỉ nằm trên ghế ngồi than phiền vài câu.
Tạ Chước đeo tai nghe nghe Chú Đại Bi, lười biếng mở đôi mắt hoa đào đen láy xinh đẹp, "Không ưa ai thì nhớ cho kỹ, để chồng anh vào đánh nó."
Mặt Ryan lập tức đỏ bừng, "Cậu, cậu nói ai đó?"
Tạ Chước giọng điệu thờ ơ, "Trong lòng anh nghĩ ai, tôi nói chính là người đó."
Suy nghĩ của Ryan bay loạn, cuối cùng đối diện với đôi mắt như hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645696/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.