Tạ Chước mỉm cười lười biếng nhìn gã.
Thiếu niên tóc bạc tuổi không lớn lắm rõ ràng đang cười, nhưng Thương lại cảm nhận được sự áp bức kinh hoàng đến tận xương tủy.
Rõ ràng đang truyền cho gã một tín hiệu—
Anh đã ch ạ m đ ế n gi ớ i h ạ n c ủ a tôi r ồ i. Thương nở nụ cười nửa thật nửa giả, đôi môi lạnh lẽo nhuốm máu thốt ra một câu vô cùng ngạo mạn, "Thì có làm sao?" Giây tiếp theo, một cú đấm sắt từ trên trời giáng xuống nặng nề vào bụng gã, không mượn bất kỳ uy áp hay ngoại lực nào, hoàn toàn là một cú đấm để trút giận. Thương phun ra một ngụm máu lớn, suýt nữa bị đánh đến ngất đi. Tên này.... Tạ Chước túm lấy gáy gã. Đôi mắt hoa đào cười như không cười cuồn cuộn tức giận nguy hiểm không thể dập tắt, phản chiếu dáng vẻ chật vật, khóe môi rỉ máu của Thương, giọng nói thấm đẫm sự lơ đãng lạnh lẽo. "Không làm sao cả, không được phép." d*c v*ng chiếm hữu của Alpha như sóng lớn ngập trời. Thương đột nhiên cười, gã thậm chí mơ hồ bắt đầu mong đợi cảnh hai người đó giao đấu trong tương lai. Hai kẻ điên. Tạ Chước thong thả giũ giũ cổ tay, xách theo gã sải bước dài đi trước, "Đi thôi." Ban đầu Thương không hiểu, tại sao Tạ Chước nhất định phải dẫn gã về nhận tội. Cho đến khi thiếu niên nguy hiểm đáng sợ đó đột nhiên nở nụ cười, vẫy tay với binh lính canh gác, "Này, người anh em, hỗ trợ mở giùm cái cửa đi ~
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645693/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.