Tạ Chước xưa nay khi ra ngoài luôn gọn nhẹ, ngay cả lúc đến học viện Hertz báo danh, trên người cũng chỉ có một chiếc ba lô.
Kết quả hôm nay xuất phát tham gia Liên Minh, lại kéo theo hai cái vali.
Khiến một công tử nhà giàu nứt vách như Lục Dao cũng phải ngẩn người.
"Nhà cậu phát tài rồi à? Cần mỗi ngày đeo năm sợi dây chuyền vàng để chói mù mắt chó bọn họ sao?"
Tạ Chước: "Cậu có bệnh à?"
Lục Dao tiếp tục, "Vậy cậu mang theo 30 bộ quần áo, định mỗi ngày thay 3 bộ để bắt đầu buổi trình diễn thời trang của mình sao?"
Tạ Chước: "Tôi có bệnh à?"
Đều không phải, Lục Dao không hiểu nổi.
"Vậy cậu kéo hai cái vali làm gì?"
Tạ Chước trả lời nhẹ nhàng tự nhiên, "Mang đồ ăn vặt và đồ chơi nhỏ cho chỉ huy nhà tôi."
Lục Dao: "......"
Mọi người: "......"
Lúc này cậu đang ôm một đống đồ ăn vặt và đồ chơi nhỏ, mắt trông mong nhìn Thời Tễ.
Thời Tễ quét mắt qua đống bánh ngọt tinh xảo và các loại bóng đùa mèo, cây đùa mèo, một đống đồ lông xù nhỏ.
"Vào đi."
Ánh mắt Tạ Chước tràn đầy ý cười, ôm lấy gói đồ nhỏ của mình chui vào phòng nghỉ của chỉ huy.
Tuy nhiên vừa bước vào, cậu đã bị đè mạnh lên cửa.
Đống đồ trong lòng rơi lả tả đầy đất.
Bánh tráng miệng hoa đào màu hồng, do chính tay cậu làm, lăn lóc trên mặt đất.
"Êi, đừng......"
Tạ Chước đột nhiên rên lên một tiếng, eo bị thứ gì đó mềm mại quấn chặt.
Cậu cúi đầu nhìn thấy một chiếc đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645688/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.