Thời Tễ đối diện với đôi mắt hoa đào dịu dàng quen thuộc.
Tin tức tố an ủi từ Alpha ào ạt ập đến, nồng đậm hơn nhiều so với hương gỗ tử đàn trước đó, gần như không tiếc rẻ mà tràn vào cơ thể anh—
"Ưm."
Anh không kìm được rên khẽ một tiếng, đầu ngón tay vô thức siết chặt sau eo của ai đó.
Tin tức tố của Alpha vừa dịu dàng vừa ngang ngược, bên trong cơ thể không ngừng gào thét vỗ về: Omega của cậu bị thương rồi, Omega của cậu rất đau....
Cái tên nhóc này.
Sao lại đột ngột chạy đến đây?
Tạ Chước im lặng ôm chặt vai người trong lòng, không hề keo kiệt truyền hết hơi ấm của mình cho anh.
Đầu ngón tay chạm vào máu tươi dính nhớp.
Thiếu niên vốn dĩ lắm lời lúc này hiếm khi im lặng, ánh mắt bình tĩnh lướt qua hồ ly đang nằm sấp bên bia mộ hộc máu.
Toàn thân hồ ly cứng đờ, "......"
Gần như trong nháy mắt phán đoán ra, h ắ n c ố ý. Cố ý đánh văng nó, cố ý làm nội tạng nó vỡ nát, chỉ vì trút giận cho chỉ huy của cậu. Dù thường ngày có vui vẻ, cười nói với cậu thế nào, nhưng chỉ cần động đến chỉ huy của cậu. Thì đều phải chết. Hồ ly sống trăm năm, lần đầu tiên nhận thức được sự sợ hãi mà loài người mang lại. Tạ Chước thu hồi ánh mắt, nâng lên đôi mắt hoa đào lười biếng quyến rũ, nhìn về phía đế vương đối diện vừa rồi còn thoáng hiện lên tia kinh ngạc, sau đó lại lạnh lùng nhìn cậu với ánh mắt uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645677/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.