Trương Vĩ khựng lại một chút mới phản ứng được, chắc là đang hỏi cái tên Alpha tiểu yêu tinh tóc bạc kia.
"Đi rồi, đi mất rồi."
"Tôi nghe theo lời ngài, đã sắp xếp người đến chữa thương cho cậu ấy, nhưng mà....cậu ấy từ chối."
Thời Tễ vốn đang nghe một cách thờ ơ, khóe mày lạnh nhạt bỗng khẽ nhướng lên.
Trương Vĩ đột nhiên có cảm giác như bị đông cứng trong gió lạnh, chỉ có thể cắn răng nói tiếp, "Là, là cậu ấy không chịu đấy chứ, bảo là tự mình xử lý được, đừng ai đến làm phiền."
Ánh mắt Thời Tễ cụp xuống, lặng lẽ dừng lại ở chiếc cúc trong suốt trên ống tay áo.
"Chỉ nói như vậy?"
Trước mặt anh thì nói nghe dễ nghe lắm, rộng lượng lắm, quay đi một cái liền hiện nguyên hình.
Không hiểu sao Thời Tễ lại thấy có chút buồn cười.
"Phải, ban đầu thì thái độ khá gắt gỏng, chắc sợ làm hỏng hình tượng nên lại thêm một câu...."
Trương Vĩ ho nhẹ một tiếng rồi bắt đầu bắt chước giọng kẹo kéo của Tạ Chước.
"Dù sao tôi cũng là một trai tân điện nước đầy đủ, sao có thể để mấy tên Alpha thúi mấy người cởi áo lật quần nhìn eo tôi được, mấy người nhìn trước rồi chỉ huy lấy gì mà nhìn nữa? Nhỡ ảnh nói tôi không còn sạch sẽ thì sao?"
Mấy bác sĩ: "......"
Ngươi thanh cao, cả thiên hạ chỉ có mình ngươi là thanh cao, ông đây không thèm chữa nữa được chưa!!!
Thời Tễ: "......"
"Chỉ huy, anh cũng đừng dữ với cậu ấy, tôi nghĩ đứa nhỏ đó chắc đang khó chịu lắm rồi."
Trương Vĩ hiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645662/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.