Ngón tay của Tạ Chước vô thức lướt nhẹ qua má, luôn cảm thấy làn da chỗ đó tê tê ngưa ngứa.
"Shhh ~"
Không biết chạm trúng chỗ nào, cậu khẽ cau mày rên nhẹ một tiếng.
Thời Tễ nhíu mày: "Cậu sờ nó làm gì?"
"Hả?"
Tạ Chước mù mờ không hiểu, trên khuôn mặt góc cạnh thanh tú của cậu có một vết xước nhỏ không rõ lắm, nhưng giờ đã lành, chỉ còn một vệt hồng mờ.
Cậu thắc mắc hỏi, "Mặt em bị thương hả? Có nghiêm trọng không?"
Ánh mắt lạnh nhạt của Thời Tễ lướt qua vết thương nhỏ đã được chữa lành, có thể bỏ qua luôn cũng được.
"Rất nghiêm trọng."
Anh lạnh lùng nói, "Đến bệnh viện trễ thêm hai phút, sợ là vết thương cũng lành luôn rồi."
"......."
"Gì vậy chứ ~ " Tạ Chước không nhịn được khẽ bật cười.
Hình như tối qua mơ hồ ngã một cái, mặt hơi đau, nhưng rất nhanh đã tê tê ngứa ngứa.
Bị thương nhiều rồi, cậu cũng không để tâm lắm.
Thời Tễ bình tĩnh dời mắt đi, coi như chưa thấy gì.
Cho đến khi nghe thấy giọng điệu lười biếng của Tạ Chước vang lên, "Lành nhanh vậy, cứ như được anh l**m qua một c** **."
Thời Tễ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu.
Toàn thân Tạ Chước cứng đờ, "Em, chỉ đùa chút thôi....."
Dù sao cậu cũng đã thấy dáng vẻ Thời Tễ chữa lành vết thương rồi, vẻ mặt cao ngạo lạnh nhạt, lại ngoan ngoãn đến mức khiến người ta mềm lòng.
Đôi môi mỏng của Thời Tễ khẽ nhả ra một chữ, "Cút."
Alpha tóc bạc cũng không biết mình đã giẫm phải quả mìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645649/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.