Alpha tóc bạc xoa xoa cái đầu còn choáng váng ngồi dậy từ xích đu.
Độc tố tinh thần vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, đầu óc cậu không tỉnh táo lắm.
Cho nên cũng không hiểu tại sao chỉ huy lại mắng mình.
"Đồ con nít ranh."
Dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ huy cao lớn thẳng tắp lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.
Anh mặc chiếc áo len trắng tinh mềm mại, làm nổi bật chiếc cổ trắng ngần như ngọc dương chi, xương quai xanh tinh xảo theo nhịp thở kiềm chế mà khẽ nhấp nhô.
Dường như tức giận không nhẹ, "Cậu cũng thật dám nghĩ."
Sau đó mím đôi môi đỏ nhạt, không nói một lời quay đầu rời đi.
Tạ Chước ngơ ngác hồi lâu, mới chậm rãi chớp mắt.
Mẹ kiếp.
Sao mắng người mà cũng đẹp trai dữ vậy.
Thời Tễ ngàn vạn lần không ngờ lại có ngày bản thân mắng cậu ta mà cậu ta còn thấy sướng.
Tạ Chước ngửa đầu ngả người ra xích đu, nhìn bầu trời đầy sao rồi cười khẽ một tiếng đầy lười biếng.
"Bá đạo thật đó chỉ huy, đến mơ cũng không cho người ta mơ."
Mặc dù cậu thừa nhận, thời niên thiếu đúng là có chút chiếm hữu thái quá và điên cuồng, giấc mơ của cậu toàn là mấy cảnh không thể phát sóng.....
Nhưng chỉ huy cũng không nhìn thấy mà.
Tạ Chước rời khỏi sân sau, vừa bước vào phòng khách phía trước.
Một mùi thơm ngọt nồng đậm của sữa liền ập vào mũi.
Bước chân cậu khẽ dừng lại, sau đó đi về phía gian bếp mở, chống tay lên quầy bar nhìn chằm chằm vào nồi sữa nhỏ đang sôi sùng sục.
"À, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645638/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.