Lúc này, phần lớn những người chịu phạt đang ở nơi sâu nhất trong dãy núi tuyết.
Mạc Nham quấn chiếc áo khoác màu xanh quân đội, đạp chân trên đống tuyết, nhìn đám người nọ lạnh đến run rẩy như con khỉ, không nhịn được mà cười khẩy chế giễu:
"Không chịu nổi rồi à mấy con sâu ốm?"
Đám Alpha ai nấy đều tức giận nhưng đều nhịn không dám nói gì.
Ryan thì không thể nhịn được, há miệng liền nói một câu, "Chỉ có mỗi anh béo thôi, đồ heo thối!"
"Cậu mẹ nó——"
Mạc Nham giận đến điên người, hắn đúng là không gầy thật.
Nhưng chính là người cũng như tên, trông có hơi to con một chút.
"Tôi mẹ nó béo đấy thì làm sao? Không phải vẫn cao hơn cây đậu nhỏ cậu hả?"
Câu này đâm trúng nỗi đau của Ryan, cậu cao có hơn 1m7 một chút.
Mà Đàn Tinh, bạn thanh mai trúc mã hứa hẹn cùng lớn lên với cậu, giờ đã cao tận 1m87 rồi.
Ryan không phục, "Cao hơn tôi thì sao? Cậu cũng có cao bằng Đàn Tinh đâu!"
Mạc Nham tức đến bật cười, hóa ra so chiều cao mà cũng lôi người ngoài vào được à.
Sở Đàn Tinh vẫn không nói gì.
Nhưng cậu ta là người duy nhất đứng thẳng tắp, dù ở giữa trời băng đất tuyết, sắc mặt trắng bệch vì lạnh, dáng người vẫn vững như cây tùng.
Mạc Nham nhớ đến mình đang đứng trên đống tuyết, "Ít nhất bây giờ tôi cao hơn cậu ta......"
Sở Đàn Tinh đi ngang qua trước mặt hắn, hờ hững bỏ lại một câu, "Bây giờ cũng không."
"......."
Ryan lè lưỡi làm mặt xấu với hắn
Lục Dao đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645634/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.