Câu này là Thời Tễ học được từ tên nhóc con kia.
Tối qua, không biết qua bao lâu anh mới mơ màng tỉnh lại, những con sóng ấm áp dịu dàng bao quanh đã rút đi như thủy triều.
Giọng anh mệt mỏi, "Hết rồi à?"
"Ừm..."
Tạ Chước cũng mở mắt, việc tiêu hao quá nhiều tin tức tố khiến sắc mặt cậu có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt đào hoa dưới ánh đèn lại dịu dàng và quyến luyến.
"Tạm thời vậy đã, lần sau em sẽ tích góp nhiều hơn cho anh."
Vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.
Nghe thôi đã thấy xót xa, ai nghe cũng muốn rơi nước mắt.
Thời Tễ hơi chống người dậy, áo sơ mi lụa như đổ xuống bả vai, toàn thân toát ra vẻ lười biếng thỏa mãn.
Hơi thở anh nhàn nhạt, "Ừ."
Ừ.
Chỉ một chữ 'ừ'!
Hoàn toàn không có một chút đau lòng cho chó con.
Một Alpha đã dốc cạn tin tức tố an ủi cho anh, liệu có thể nhẫn nhịn được sao?
Không cần nghi ngờ, cậu ta có thể.
Tạ Chước nhìn khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng của anh, bị vẻ quyến rũ lười biếng trên người anh làm cho vành tai cũng nóng lên.
Duỗi ngón tay kéo kéo chiếc nơ lụa đang rớt xuống của anh, "Anh đúng là tên tra nam ăn sạch sẽ liền phủi bỏ trách nhiệm."
Thời Tễ khẽ mở mắt nhìn cậu, "Tra nam?"
Cổ áo anh bị kéo lệch, lộ ra phần vai trắng cùng đường cong tinh xảo, bên vai có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ.
Tạ Chước nhìn chằm chằm vào nốt ruồi ửng đỏ kia một lúc.
Sau đó vội vàng dời mắt, khẽ 'ừm' một tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645623/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.