Đôi môi thiếu niên rất mềm, sau khi được lau qua bằng khăn ướt thì trở nên ấm nóng, lướt nhẹ qua cằm—
Thời Tễ sững người tại chỗ.
Đầu ngón tay anh vẫn đang đặt trên cổ tay thon dài, chạm vào mạch đập của cậu, cảm nhận được từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ truyền vào đầu ngón tay.
Tạ Chước bị đau nhíu chặt mày, căn bản không biết mình vừa làm gì, đợi đến khi phản ứng lại thì cả người ngây dại.
"Xin, xin lỗi..."
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, hơi thở phả ra từ cánh môi đang mấp máy rơi xuống cằm anh, như thể đôi môi mỏng ấy đang lướt trên làn da, dịu dàng vương vấn.
"Em không cố ý đâu, chỉ huy."
Thời Tễ không biểu cảm, lạnh lùng nhìn cậu vài giây.
Tạ Chước có hơi hoảng, nghĩ rằng chỉ huy lại sắp mắng mình chán sống.
Kết quả Thời Tễ không nói gì, chậm rãi cụp mi, che đi vẻ lạnh lùng trong ánh mắt.
Anh thản nhiên rút tay về, giọng trầm nhẹ có chút bất lực thở dài, "Đã nắn lại rồi, về đi."
Tạ Chước còn tưởng anh giận rồi.
Lập tức vội vàng giải thích, "Em thật sự không cố ý, để em lau cho anh, anh đừng giận em mà."
Cậu vươn tay khẽ chạm vào cằm anh lau nhẹ.
Nhưng tay cậu vốn dĩ đã bẩn, kết quả lại quẹt thêm một vệt bùn lên chiếc cằm trắng nõn của Thời Tễ.
Tạ Chước lại ngây người, "....."
Thời Tễ: "......"
Lần này thì hàng mày tinh xảo cũng nhíu lại rõ ràng.
Tạ Chước cũng không biết nên lau thế nào, cả người cậu đều bẩn, chỉ có mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645621/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.