Khi Đông Thiên Vân đi vào tẩm điện, tiểu Hương Tô còn đang nằm khóc trên giường, có lẽ bởi vì nàng khóc quá thê lương, Côn Bằng bị nàng ôm vào lòng giống như cái gối ôm, vẫn ngoan ngoãn kiên nhẫn, không nhúc nhích trong khuỷu tay của nàng. 
Chàng đi đến bên giường, ngồi xuống, từ từ vuốt đầu nàng, xuôi theo mái tóc mà xuống sau lưng nàng, ngón tay lúc đó lúc không khuấy động lọn tóc của nàng. 
Hương Tô nức nở nghẹn ngào, ngồi dậy, tiến vào trong lòng chàng, chiều cao của thân người nàng vừa vặn ngồi trên đùi, ôm lấy cổ của chàng. Tiếng khóc của nàng trầm thấp vang lên ở trên tim chàng, rầu rĩ, từng tiếng từng tiếng vọng vào khiến cho tim chàng đau nhói. Chàng không ngăn cản nàng, nếu như nỗi bi thương trong lòng có thể dùng tiếng khóc để giảm bớt, cũng là chuyện tốt. 
Bị đè ép nửa ngày Côn Bằng lung lay đứng lên, run run lông chim giũ những giọt nước mắt của Hương Tô xuống, cũng đi đến bên cạnh chủ nhân, Đông Thiên Vân an ủi vuốt ve cánh của nó, ra hiệu là chàng thấu hiểu nỗi đau khổ của nó. 
“Đông Thiên Vân.” Khuôn mặt Hương Tô khóc đến đỏ bừng, hơi hơi nới lỏng cánh tay ôm lấy cổ chàng, để cho chàng thẳng người vừa vặn có thể đối diện với nàng. 
“Ừ?” Mấy lần chàng bảo nàng gọi chàng là phụ thân nhưng nàng không chịu, chàng cũng quen với việc bị gọi thẳng tên mình rồi. Ở khoảng cách gần như vậy, chàng nhìn rõ giọt nước mắt đọng trên hàng lông mi của nàng, nhịn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huong-nhu-to/3253636/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.