Edit: Dollan
Thẩm Lâm Hoan vẫn nhớ rõ, đó là bữa tiệc dành riêng cho ngày Quốc Khánh, trong một ngôi trường như của họ, học sinh nào chẳng được bồi dưỡng nhiều năng khiếu từ khi còn nhỏ.
Muốn làm tiệc tối thật sự cũng nhẹ nhàng.
Ngay cả đăng ký còn có thể không được chọn.
Thẩm Lâm Hoan hồi đó nhảy rất giỏi, được thầy Lí có tuổi nghề dạy, thầy rất nóng tính và rất nghiêm khắc trong việc nhận học sinh, vì thế tất cả mọi người đều muốn nhìn xem học sinh duy nhất mà thầy nhận trong mấy năm gần đây rốt cuộc lợi hại như thế nào.
Nhưng Thẩm Lâm Hoan không muốn tham gia. Cô không phải là học sinh đáng tự hào của giáo viên, không thể chấp nhận việc người khác yêu cầu cô tham gia biểu diễn trong bữa tiệc với danh nghĩa như vậy.
Quan trọng nhất, nỗi đau mà khiêu vũ mang lại cho cô lớn hơn nhiều so với sự thích thú, cô không có hứng thú với nó.
Mỗi khi tan học, ủy viên văn nghệ sẽ lại đến thuyết khách một lần.
Vẻ mặt Thẩm Lâm Hoan lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không muốn.”
Dần dần, có người bắt đầu nói sau lưng cô: “Này, chảnh cái gì mà chảnh!”
“Quá kiêu căng.”
“Làm như học sinh xuất sắc thì giỏi lắm.”
Lần thuyết khách thứ bảy thứ tám, Lục Nghiêu từ bên ngoài lớp học trở về, gạt một nhóm người đang thuyết phục sang một bên, cười nói: “Sao, người không muốn nhảy cứ bắt người ta nhảy. Nếu không các cậu cân nhắc tôi đi, tôi còn muốn tham gia đấy.”
Anh vừa đi đánh bóng về, trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-hon/504470/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.