Edit: Dollan
Đương nhiên Lục Nghiêu sẽ không làm nũng, nhưng hai cô em gái của anh rất giỏi điều này, nhưng cô gái nhỏ lại hờn dỗi anh học không đến nơi đến chốn, anh chỉ có thể tham khảo từ cháu gái ba tuổi của mình.
Ăn cơm cơm, phải ôm một cái.
Gần đây, mẹ của Hiên Hiên đang sửa lỗi cho con, Hiên Hiên nói muộn và không nói được rõ ràng, lúc đầu bé chỉ nói được một từ, để bé nói dễ hơn, mẹ đã dạy bé nói những điệp từ, cơm cơm, đường đường, bóng bóng… Kết quả là hình thành thói quen, bây giờ nói gì cũng đều là điệp từ, tuy rất dễ thương nhưng mẹ bé rất lo lắng.
Lúc này, chị dâu nghiêm mặt nhìn Lục Nghiêu, “Lục Thập Nhất, em bao nhiêu tuổi rồi! Đừng làm gương xấu cho con gái chị.”
Lục Nghiêu cười, xin khoan dung, “Em sai rồi, chị dâu.”
Sau đó anh nhìn Thẩm Lâm Hoan, nói nhỏ bên tai cô: “Cười lại đi cho anh xem.”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Cô ngước mắt lên liếc anh, nhưng anh đang cười, ánh mắt như biết cười, ẩn chứa tình cảm sâu sắc.
Hồi còn đi học, Lục Nghiêu rất hấp dẫn các cô gái, những cô gái có da mặt mỏng sẽ đỏ mặt khi anh nhìn lướt qua.
Tay trái của cô bị anh đè lên, nửa người nằm trong vòng tay anh, quanh chóp mũi là hương tuyết tùng xen lẫn hương gỗ, cô nắm ngón tay, ăn cơm anh đút, nhẹ giọng nói: “Khi ăn không nói.”
Lục Nghiêu cười nhẹ hai tiếng, thấy cô không phản đối, tâm trạng vui vẻ, cũng không ép buộc cô.
Sau khi ăn xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-hon/504449/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.