2.
“Cậu tránh xa Thẩm Lâm Hoan chút!” Có lần Giản Dư Thần không nhịn được nói với cậu.
Lục Nghiêu nâng mắt, cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”
“Trước mặt cậu ấy, cậu giống hệt đồ ngốc!” Giản Dư Thần một lời khó nói hết bèn lắc đầu: “Thật đấy, cậu không biết giống đến mức nào đâu.”
Thẩm Ngộ nghiêng người về phía sau nở nụ cười, duỗi ngón tay cái ra, đồng ý nói: “Thật sự rất giống.” Rõ ràng là một vị thiếu gia lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng ở trước mặt Thẩm Lâm Hoan lại giống như một kẻ thiểu năng.
Lục Nghiêu: “…”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Không sai, bọn họ nói trước mặt Thẩm Lâm Hoan, hơn nữa bản thân Thẩm Lâm Hoan cũng cảm thấy… bọn họ nói đúng.
Lục Nghiêu liếc nhìn Thẩm Lâm Hoan, phát hiện cô gật đầu, cả người cậu như muốn nứt ra: “Cậu cũng nghĩ thế à?”
Thẩm Lâm Hoan lắc đầu trái lương tâm: “Không.”
Để cứu vãn hình tượng của mình, khi lớp phó văn nghệ cố gắng thuyết phục Thẩm Lâm Hoan tham gia bữa tiệc mừng năm mới, Lục Nghiêu đã chủ động nói: “Nếu cậu ấy không muốn tham gia thì đừng ép! Hay là các cậu cân nhắc tôi đi? Tôi còn muốn tham gia đấy.”
Cậu nghiêng đầu nhìn Thẩm Lâm Hoan: “Hay là chúng ta cùng khiêu vũ nhé.”
Thẩm Lâm Hoan nghiêm túc không nhận ra đây là một câu nói đùa, nghĩ thầm một lát: “Lâu rồi tôi không tập nhảy.”
Khi mẹ cô còn sống, bà thường bắt cô tham gia các lớp đào tạo năng khiếu khác nhau, cô học nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-hon/3510151/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.