Thái độ lạnh lùng của Băng Ngưng khiến Diệp Dịch Lỗi khổ sở. “Ngưng Nhi...” Hắn khẽ gọi. “Định bỏ mặc, không quan tâm đến anh thật sao?” Hắn giữ vai cô. “Chúng ta đừng tra tấn nhau nữa, được không?” 
“Chúng ta bây giờ tất yên ổn, thế không tốt sao?” Băng Ngưng bình thản đáp lại. Tra tấn lẫn nhau. “Chẳng lẽ anh Dịch Lỗi muốn em...” Chẳng lẽ anh muốn em phải luôn đau khổ dằn vặt mới vừa lòng. 
“Ngưng Nhi! Gọi anh là Thạch Đầu đi.” Hắn ôm cô vào lòng, đã lâu lắm rồi không được ôm cô, lâu đến độ hắn đã quên cảm giác hơi ấm, hương vị của cô ra sao. 
Băng Ngưng bất động. "Thạch Đầu! Ha ha..." Cái tên này dành cho cô gọi sao? Ngày đó, khi hắn nói những lời cay nghiệt, tuyệt tình, tổn thương cô sâu sắc thì không còn chút hy vọng nào nữa. Hắn là Thạch Đầu nhưng vĩnh viễn không bao giờ là Thạch Đầu của cô nữa. 
Dường như cảm giác được sự bài xích của cô, hắn càng ôm cô chặt hơn. “Ngưng Nhi! Đừng như vậy! Đừng bỏ mặc anh...” Hắn biết rõ cô không nghe thấy hắn nói nhưng hắn vẫn muốn nói ra. Hoặc giả vì cô không nghe thấy nên hắn mới đủ can đảm để nói những lời tự đáy lòng như vậy. “Anh mệt mỏi quá, cho nên đừng bỏ mặc anh, được không?” 
Băng Ngưng cố hết sức giữ vững cơ thể, nắm chặt tay để trấn tĩnh nhưng không tài nào ngăn trái tim run rẩy, xúc động. "Ngay cả một cái ôm đơn giản cũng không khống chế được bản thân bảo sao mày bị người ta coi thường. 
Thái độ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-hoan-khong-yeu-tong-giam-doc-xau-xa-cho-tho-lo/552736/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.