Băng Ngưng dậy sớm, nhưng cố tình nằm lì trên giường. Phải khá muộn, Băng Ngưng mới xuống dưới nhà. Tưởng mọi người đều đã đi làm, không ngờ cả Diệp Dịch Lỗi và Lâm Thanh Âm đều còn ở nhà. Lúc này, cô có cảm giác đâm lao phải theo lao, chẳng lẽ lại bỏ lên phòng. 
“Con chào mẹ! Anh Dịch Lỗi! Buổi sáng tốt lành.” 
“Ừ, dậy rồi đấy à.” Lâm Thanh Âm cười thoải mái. “Dì Lưu, dọn bữa sáng của tiểu thư lên.” Bà nhìn thấy sự bối rối khó xử của hai người khi đối mặt nhau, nhanh chóng cầm lấy túi xách đứng lên. “Mẹ có việc phải đi trước, hai đứa từ từ ăn.” 
“Hôm nay có chút việc, nên ở nhà muộn hơn mọi ngày.” Diệp Dịch Lỗi thản nhiên nói, tiếp tục dùng bữa. 
Băng Ngưng cũng không để tâm lời hắn nói, cũng tập thành thói quen không thắc mắc nhiều những gì hắn hói. Băng Ngưng chọn chỗ ở xa hắn nhất, ngồi xuống. 
“Cuối cùng cũng xuất hiện.” Diệp Dịch Lỗi lau khóe miệng. “Tôi còn tưởng cô sẽ tránh mặt tôi cả đời đấy.” 
“Hôm qua em thức khuya nên hôm nay ngủ dậy muộn một chút...” Băng Ngưng chột dạ giải thích. 
“Thế à?” Hắn nhướng mày, đứng dậy đi đến gần cô. “Thời gian gần đây cố tính né tránh, có phải đã dần xem tôi như không khí phải không?” Hơi thở của hắn nóng hổi phả vào mặt cô. Băng Ngưng nghiêng mặt đi theo phản xạ, cơ thể cứng lại. Diệp Dịch Lỗi giữ bả vai cô, không cho cô tránh đi. “Băng Ngưng, tôi không thích cô như thế này, không biết điều.” Hắn ôm cô, đặt ngồi vào lòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-hoan-khong-yeu-tong-giam-doc-xau-xa-cho-tho-lo/552726/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.