Băng Ngưng ngất xỉu trên đường, được một chiếc xe đen đi ngang qua mang đi. 
“Chủ tịch, chúng ta làm gì bây giờ ạ?” Lái xe hỏi. 
“Đương nhiên đến bệnh viện.” Người nọ tháo kính xuống. “Thế lực của chúng ta còn yếu, không thẻ giấu tung tích của một người.” Người này không ai khác chính là Đường Sâm. 
Lão cởi áo khoác, choàng lên người cô gái đáng thương, rồi lấy khăn tay lau nước mắt cùng những vết bẩn trên mặt cô. Lão nhìn chằm chằm cô gái đang mê man, sau đó kéo vào lòng ôm. Không hiểu nổi. Cả hai mẹ con đều vì những tên đàn ông bạc tình mà thương tổn đến mức thế này, có đáng không. 
Lái xe qua gương xe nhìn Đường Sâm, vị chủ tịch luôn lạnh lùng tàn nhẫn. Không thể tưởng tượng được, trong mắt người này có đau thương. 
Băng Ngưng được đưa đến bệnh viện gần đấy, Đường Sâm vẫn nắm bàn tay nhỏ bé của cô. Cô bị thương rất nặng. Tay, chân, đầu gối trầy xước chằng chịt, nghiêm trọng nhất là chấn thương ở đầu và tai phải không nghe được. Chỉ là một cô gái nhỏ vậy mà gánh chịu từng ấy đau đớn. 
“Vì sao? Cô cùng mẹ cô lại giống nhau như vậy?” Đường Sâm nhíu mày, rốt cuộc phải tổn thương đến mức độ nào nữa mới chết tâm. "Cô có biết Diệp Gia hại mẹ cô thê thảm đến thế nào không? Thật ngu ngốc hết cách cứu chữa". Trong lòng không ngừng thầm mắng, nhưng nhìn cô gái trước mặt, Đường Sâm không nhịn được đưa tay chạm vào mặt cô. 
“Đường Tổng” Tay lão còn chưa kịp chạm tới Băng Ngưng đã bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-hoan-khong-yeu-tong-giam-doc-xau-xa-cho-tho-lo/552721/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.