Tư Đồ Mạch nhìn Điền Mộng Phỉ đang khóc, trong lòng cảm thấy có chút xót xa. Từ nhỏ, cô gái này đã được nâng niu chiều chuộng, nên hẳn không chịu nổi thiệt thòi dù chỉ một chút. 
“Thôi nào, em nín đi” Tư Đồ Mạch nhẹ nhàng an ủi. 
“Anh...” Nghe được hắn an ủi, Điền Mộng Phỉ càng khóc to hơn. “Anh đã nhận lời giúp em cơ mà.” Ả tiến lên bám lấy tay hắn. “Coi như em cầu xin anh, được không? Giúp em đi!” Ả khóc đỏ cả mắt. 
Biểu hiện của Tư Đồ Mạch có chút do dự, hắn cảm thấy không biết phải trả lời như thế nào. 
“Phải làm sao anh mới chịu giúp em?” Cô ả thút thít, dường như chợt lóe lên ý nghĩ gì, đột nhiên cởi bỏ áo khoác của mình. 
“Em làm cái trò gì thế?” Tư Đồ Mạch ngăn ả lại. “Em đừng làm bậy“. 
“Em không làm bậy, em thực sự muốn.” Lau nước mắt. “Em biết, anh vẫn thích em. Đêm nay em ở lại cùng anh. Chỉ cần anh đồng ý giúp em, anh muốn gì em cũng đáp ứng.” 
“Đủ rồi!” Thấy ả vẫn tiếp tục cởi quần áo, Tư Đồ Mạch gầm lên. “Anh đã hứa giúp em, anh nhất định giữ lời...” 
“Em biết mà! Em biết anh sẽ không bỏ mặc em mà.” Ả ôm chầm lấy Tư Đồ Mạch. “Anh! Em cảm ơn anh. Cả đời này em không bao giờ quên ân tình này.” 
Tư Đồ Mạch cười mang theo chua xót. "Ân tình này...thà không có thì hơn. 
“Anh định làm thế nào?” Đường Mộng Phỉ thăm dò. 
“Đây là chuyện của anh, em không cần quan tâm. Đi nghỉ đi.” Hắn vỗ vỗ bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-hoan-khong-yeu-tong-giam-doc-xau-xa-cho-tho-lo/552713/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.