Đối với sự sỉ nhục này, Băng Ngưng trầm mặc, dường như người chịu nhục nhã không phải cô. Thái độ im lặng thờ ơ của cô ngược lại càng làm Điền Mộng Manh tức tối. “ Con người ti tiện như cô làm sao có tư cách cao ngạo trước mặt tôi. Cô bị Diệp Dịch Lỗi vứt bỏ mà vẫn còn mặt mũi ở đây thanh tao, đoan trang.”
Ba chữ Diệp Dịch Lỗi vừa vang lên đã khiến thân mình Băng Ngưng hốt hoảng. Phản ứng này của cô vừa hay không qua được mắt của Điền Mộng Manh. “Xùy...Bị Diệp Dịch Lỗi trước mặt bao nhiêu người công khai bỏ rơi, thế mà cô còn mặt dày mày dạn đến trường. Tôi khinh...” Cô ta nhìn một lượt Băng Ngưng, “Tôi thấy Diệp Dịch Lỗi hiện tại sẽ thấy ghê tởm khi phải ở chung phòng với cô. Nếu tôi là cô, bị vạch trần tội danh ô nhục như thế, sớm đã cảm thấy nhục nhã mà tự tử rồi...”
“Vậy cô đi mà tự tử...không cản” Sắc mặt của Băng Ngưng trắng bệch, nghe thấy tiếng nói phía sau. Kiều Kiều đúng lúc đi đến, khí thế hơn người phản kích lại rồi đem Băng Ngưng kéo ra phía sau mình.
“Này, Manh Manh...tôi nói cô...” Kiều Kiều châm chọc. “Tôi có lòng khuyên cô nên kiếm cái lỗ nào mà chui xuống đi. Chị họ của cô hay lắm, đi cướp hôn phu của người khác ngay tại lễ đính hôn của người ta. Cô còn bày ra thái độ kiêu ngạo gì chứ. Rõ thật không biết xấu hổ. Chị em giống nhau, chim chuột một ổ...”
“Cô...cô nói cái gì” Điền Mộng Manh yếu thế lắp bắp.
“Điền gia vốn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-hoan-khong-yeu-tong-giam-doc-xau-xa-cho-tho-lo/552664/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.