Băng Ngưng ướt sũng ngồi từng hộp quà bỏ vào trong hộp bìa, không quan tâm tay cô đã bị mảnh vỡ của bình quà thủy tinh cứa vào, máu chảy mơ hồ. Cô giống như không nhìn thấy vết thương của mình, chỉ muốn nhặt những hộp quà này càng nhanh càng tốt, thế nhưng tia chớp trong mưa đêm quá mờ, làm mất đi phần lớn công sức, và những thứ còn nguyên vẹn trở về ít đến đáng thương....... 
Lưu Duệ Hàng vừa đi uống rượu với một đống bạn trở về, hiện tại nhìn thấy thân hình trước mắt kia cơ thể hắn chợt cảm thấy nóng ran, giật nhẹ cà vạt, môi nở ra một nụ cười tà ác...... 
Băng Ngưng lạnh đến phát run, đi thẳng vào trong phòng rồi mà người vẫn run rẩy. Vết thương trên tay lẫn nước mưa chảy xuống thấm ướt vạt áo cô, chiếc áo ngủ màu trắng ướt sũng dính sát vào người cô, thậm chí có thể nhìn thấy đường cong mê người dưới lớp áo ngủ của cô. 
Băng Ngưng lúc này hoàn toàn chìm vào thế giới nội tâm, cô không phát hiện ra Lưu Duệ Hàng đang có ý đồ nhìn cô chằm chằm. Mãi cho đến tiếng nói tràn đầy trêu chọc của hắn lên. 
"Em Ngưng nhi......” 
Nghe thấy tiếng gọi cợt nhả đó, Băng Ngưng theo bản năng không quay đầu lại, thậm chí còn không đáp trả lại mà trong ngực như có cái gì đó thôi thúc cô chạy về phòng mình, nhưng vừa mới chạy đến cầu thang đã bị một bàn tay giữ chặt lại, ngay sau đó cô bị ôm vào trong ngực Lưu Duệ Hàng. 
"Sao nghe thấy anh gọi lại bỏ chạy, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-hoan-khong-yeu-tong-giam-doc-xau-xa-cho-tho-lo/264047/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.