Một giọng nữ mềm mại nhưng không mất đi sự trong trẻo, âm thầm lộ ra một chút vui vẻ. Từ Thanh Viễn chính là vừa lúc đi ngang qua ngay khi cô nói chuyện nên đúng thời điểm nghe được câu này. Giọng nữ rất êm tai, tựa như ngọc quyết trong suối chạm vào nhau phát ra âm thanh vụn vặt, chứa đựng sự mềm mại của miền Giang Tô. Ngón tay mảnh khảnh của cô như vô ý mà nhẹ nhàng lướt trên bàn phím máy tính bóng loáng bên cạnh, mọi sự chú ý đều tập trung trên điện thoại, cũng không chú ý tới sau lưng có người vừa đi qua.
Từ Thanh Viễn cầm một lon nước soda ngồi đằng sau cô ở quầy bar. Vừa rồi lúc đi ngang qua, có thể dễ dàng nhìn được giao diện máy tính của cô, là ba cửa sổ của trò Kiếm Võng Tam, Ồ... Rất quen thuộc. "Mộ Ly Khanh". Trong lòng Từ Thanh Viễn âm thầm nhớ ID của cô, lại vuốt vuốt ly soda trong tay tựa như đang quay một vòng. Từng bọt bóng khí trong soda từng chút thuận theo đó mà bay lên, lúc sau thỉnh thoảng lại thấm lại ở một nơi nào đó. "Ở chỗ chị tham gia chủ đề triển lãm của Kiếm Tam mà không cho em đi, chỉ bằng việc này liền chứng minh được chị rất gian xảo."
Hướng Tình Tình im lặng. Nửa ngày sau mới chậm rì rì nói: "Em trai à, ngày đi là vào khoảng tháng 5, lúc đó em thi đại học còn chưa xong, em nghĩ rằng bố sẽ cho em đi hay sẽ để em đi sao?" Hướng Gia Đệ im lặng. Hướng Tình Tình vẫn tiếp tục nói: "À..., ngày mai cậu tới sao? Dù sao thì cũng phải mất hơn một tiếng ngồi xe từ nhà mới đến nơi."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.