Ngọc Hân thấy mắt mình như nhoè đi, cái màu đỏ chưa bao giờ làm nó chói mắt như bây giờ thậm chí còn luôn khiến nhỏ phấn khích hơn. Không hiểu sao nhìn Lôi Khánh ngã xuống, nhỏ bỗng thấy ghê tởm cái màu máu này, nhỏ không biết làm gì ngoài việc chạy đến đỡ hắn, nước mắt ướt mi:
- Này mày sao vậy tỉnh dậy đi, dậy đi mà aaaaaaa- nhỏ vừa lay hắn vừa khóc thút thít.
- Này, mày tỉnh lại đi đứng dậy cãi nhau với tao này huhuhuhuhuhu...
-Híc híc huhuhuhuhuhu....
-Im lặng coi mày sao vậy, sao lại khóc, ấm đầu à???
- hu hu mày còn nói nữa à vì ai m.... HẢẢẢẢẢ- nhỏ Hân còn đang định kể lể thì thấy có điều bất thường, nhỏ liền hét lớn.
- Mày....m... m....mày -nhỏ lắp bắp.
- Sao?- thằng Khánh tỉnh bơ đáp
-S.... S....sao lại...- Ngọc Hân vẫn chưa bình tĩnh lại được cứ lắp bắp hoài từ nãy đến giờ.
Cuối cùng nhỏ cũng phun được câu hỏi mà nhỏ muốn nói:" Mày không sao à?"
- Ừ, mà cũng không hẳn mày thử bị quẳng cả đôi dép vào mặt xem.
- Mày không sao thật hả, vậy máu này của ai?
Hai đứa nó ngước mắt lên, ngay lập tức há hốc mồm sửng sốt.
- Đ... đ... đó không phải là ... NHỎ HỌC SINH MỚI SAO???- Ngọc Hân hét lớn giọng nói không dấu được sự ngạc nhiên.
- Sao cô ta lại ở đây?- ngay cả thằng Khánh cũng rất ngạc nhiên.
Nhưng kinh ngạc hơn cả là cánh tay phải của Nhật Lam, con dao đáng lẽ phải ở trên vai Lôi Khánh giờ đang cắm thẳng trên tay nó. Vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-hai-huyen-thoai-12d-1/48868/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.