Tôi đứng trong tuyết rất lâu, Noãn Noãn mới huých huých tôi, nói: “Mau về khách sạn thôi, sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Trên đường đi về, tuyết vẫn cứ rơi, đường phố nhuốm đầy một màu trắng, cây cối cũng trắng xóa cả.
Tôi muốn nếm thử vị tuyết, bèn ngẩng đầu lên trời, há miệng, lè lưỡi ra.
“Úi chao, mất mặt quá.” Noãn Noãn cười nói: “Hệt con cún.”
“Anh nhớ năm ngoái lúc cùng đi dạo phố ẩm thực, em cũng nói anh như vậy” tôi nói.
“Đúng thế,” Noãn Noãn nói, “anh chẳng thay đổi chút nào.”
“Không, a thay đổi rồi,” tôi nói, “từ cún lớn thành chó rồi.”
Noãn Noãn phì cười, không nói gì nữa.
Noãn Noãn còn phải lái xe về công ty, sau đó mới về nhà.
“Trưa mai, em đến đón anh đi ăn cơm,” Noãn Noãn vừa ngồi vào xe vừa nói.
“Vậy nên mai gặp lại?” tôi nói.
“Đương nhiên là mai gặp.” Noãn Noãn bật cười, rồi lái xe đi.
Một câu mai gặp lại đơn giản như vậy cũng khiến tôi cười từ khi xe lăn bánh cho đến khi bóng xe mất hút tầm mắt.
Tôi về phòng khách sạn, mở cánh cửa sổ kiểu Pháp, bê một chiếc ghế ra ban công.
Pha một tách trà nóng, nằm dựa lên ghế, thưởng thức cảnh tuyết rơi.
Từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy tuyết, cũng không biết tuyết thế này là to hay nhỏ?
Đột nhiên cảm hứng ngâm thơ trào dâng, tôi không khỏi thốt lên: “Tuyết rơi…”
Chỉ ngâm được hai từ đó là đứt, vì không biết tiếp thế nào. Nhìn quanh bốn bề, may mà không có ai.
Tôi quả nhiên không có tài thi hứng, gặp phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-goi-ten-em/121475/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.