Công ty có một nhà máy ở Tô Châu, lần này tôi cùng vài kỹ sư nữa đến đó làm việc. 
Chủ yếu là về công tác chuyển giao kỹ thuật. 
Tôi xuống máy bay ở Thượng Hải, phía Tô Châu cử đến hai chiếc xe, đón chúng tôi về Tô Châu. 
Bên nhà máy có khu tập thể, trong ba tháng tới chúng tôi sẽ ở đây. 
Đám kỹ sư Đài Loan chúng tôi tuy được gọi đùa là cán bộ Đài Loan, nhưng mọi người đều gọi chúng tôi là “thầy”. 
Tôi biết trong cách nói ở Đại lục, gọi người khác là thầy biểu hiện một sự kính trọng. 
Nhưng dù gì cả đời này cũng chưa từng được ai gọi là thầy, nên nghe vậy vẫn thấy không tự nhiên. 
Dỡ hành lý qua loa, thả lỏng chân tay xong, tôi lập tức cầm lấy điện thoại di động. 
Tôi đã ở Tô Châu rồi, lý do này đủ để tôi gọi điện thoại cho Noãn Noãn. 
“Xin hỏi cô có quen người đẹp số 1 Bắc Kinh, Tần Noãn Noãn không?” điện thoại vừa thông, tôi nói. 
“Dạ?” Đầu dây bên kia dường như giật thót mình. “Tôi chính là Tần Noãn Noãn đây. Xin hỏi ai đấy ạ?” 
Tôi nhận ra rồi, là tiếng Noãn Noãn, không sai đi đâu được. 
“Giọng cô hay như vậy, lại là người đẹp số 1 Bắc Kinh, trên đời này còn vương pháp nữa không đây?” tôi nói. 
“Lương Lương?” Tiếng Noãn Noãn có chút ngập ngừng. 
“Xin gọi tôi là thầy Lương Lương” tôi nói. 
“Lương Lương!” Noãn Noãn rất phấn khích. “Đúng là anh rồi!” 
Tôi cũng rất vui. 
Thật chưa từng nghĩ tới chỉ đơn giản ấn vài phím số mà có thể có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-goi-ten-em/121473/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.