Tần Tang Tử năm nay mười sáu tuổi, thân cao một mét năm năm, thể trọng không đến tám mươi.
Tần Nam mắng nàng là tiểu tao hóa, không chỉ vì nàng tuổi còn nhỏ, mà vóc dáng của Tần Tang Tử cũng nhỏ.
Dáng người Tần Tang Tử không tính là thon dài, nhưng nàng phát dục rất tốt, bộ ngực của nàng và chiều cao của nàng thoạt nhìn có chút không tương xứng, đương nhiên cũng chưa nói tới tỉ lệ tiêu chuẩn gì, tóm lại lúc nàng mặc kimono màu đem, eo nhỏ gắt gao bó chặt, để bộ ngực của nàng có một loại cảm giác vô cùng sống động.
Tần Nam không ít lần nhắc nhở Tần Mục Nam nên đi làm giám định con ruột, bởi vì Tần Mi Vũ khi 16 tuổi đã cao một mét bảy, Tần Tang Tử so với chị gái của nàng khi cùng tuổi, thấp hơn tròn mười lăm centimet, về phần anh trai của nàng, Tần Tĩnh, thì càng không có cách nào so lên, lúc Tần Tĩnh 16 tuổi là một mét tám, Tần Nam nhớ rất rõ ràng, mười mấy năm trước, chính mình và Tần Tĩnh đi cùng một chỗ, Tần Tĩnh mọc lên ria mép, luôn có người coi nàng và cháu của mình là chị em.
Về phần bộ ngực của Tần Tàng Tử, để Tần Nam chán ghét nhất, một cô gái có dáng như thế, một đống thịt lớn ở phía trước, đi đường chính là run run rẩy rẩy, hơn nữa Tần Tang Tử thường xuyên đem bộ ngực đặt lên bàn rồi nằm sấp, quả thực là khó coi.
Tần Mi Vũ thân cao như vậy, cũng nhỏ hơn Tần Tang Tử hai cup.
Ở trong mắt Tần Nam, Tần Tang Tử không có một chỗ nào phù hợp với đặc trưng của người Tần gia, hơn nữa khi còn bé Tần Tang Tử chạy theo sau mông của chị gái và anh rể, trưởng thành một chút liền đi Nhật Bản, du học mấy năm cũng không có gọi điện thoại mấy lần về nhà, đối với nàng bà con xa cô cô này càng coi như cừu địch, ngoại trừ Tần Mi Vũ, Tần Tang Tử căn bản dường như không có bao nhiêu thân tình với người của Tần gia.
Tần Tang Tử có thể như vậy, Tần Nam cho rằng cũng có nguyên nhân Vương An thêm dầu vào lửa, Vương An ở thời điểm sinh nhật tám tuổi của Tần Tang Tử, liền đưa một khoản tiền lớn cho Tần Tang Tử, đồng thời giống như mọi ngày hắn sắp xếp, tìm ngân hàng tư nhân gia tộc Thụy Sĩ tư quản lý, loại doanh nghiệp gia tộc này là khách hàng ưu tiêu bồi giao của ngân hàng tư nhân gia tộc, Tần gia lợi hại hơn nữa cũng quản không được, càng không rõ ràng được đến cùng Vương An cho Tần Tang Tử bao nhiêu tiền, cũng không rõ ràng được bây giờ Tần Tang Tử có bao nhiêu tiền...
Trẻ con có tiền trong túi chính là lợi hại, Tần Tang Tử liền là một bộ dạng ai cũng không quản được nàng, bởi vì những ngân hàng tư nhân này không chỉ trợ giúp quản lý tài sản của khách hàng, hơn nữa còn cung cấp quản gia phục vụ chuyên nghiệp nhất, liền xem như Tần Tang Tử muốn đi tham gia tuyển cử nước nhỏ nào đó, bọn hắn đều có thể chỉnh lý ra một cuốn sách kế hoạch có khả năng thực hiện được.
Nhà tư bản cổ Châu Âu có thể so với chính khách lợi hại hơn nhiều, giao thiệp thì không cần phải nói, khi chính khách trên mặt đài giống như tôm tép nhãi nhép nhảy nhót ở trên sân khấu quốc tế, những nhà tư bản cổ này đã sớm vớt đủ chỗ tốt ở phía sau, đạt thành hiệp nghị của mỗi người, gia tộc truyền thống Trung Quốc như Tần gia khắc sâu loại bối cảnh chính trị này, thiếu khuyết kinh nghiệp giao thiệp với những nhà tư bản này, dù Tần Chinh Nghi là nhà kinh tế học có tiếng tăm lừng lẫy ở quốc tế, nhưng cũng không có năng lực yêu cầu đối phương không được phối hợp với Tần Tanng Tử gây rối... Bởi vì có ngoại bộ duy trì, Tần gia rất bất lực với việc quản giáo Tần Tang Tử.
Tần Tang Tử nhìn thoáng qua Tần Nam, không tiếp tục để ý nàng, buổi tối hôm nay nàng còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm, đầu tiên cách Lâm Chi Ngôn xa một chút, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở trên bậc thang, nhìn xuống tất cả mọi người.
"Anh rể của ta đã bị hại năm năm, năm năm này, một mình hắn nằm trong mộ đất lạnh giá ở núi Minh Nguyệt, tối tăm không mặt trời, vĩnh viễn không có khả năng lại hưởng thụ nhân thế phồn hoa." Tần Tang Tử sửa sang kimono màu đen của mình, loại quần áo này ở Nhật Bản thường thường là phái nữ mặc khi người thân chết, ngữ khí của nàng và màu sắc quần áo của nàng giống nhau lãnh đạm.
"Tang Tử, ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó!" Vẻ mặt Tần Mi Vũ có chút mỏi mệt, rốt cục lấy lại tinh thần, ý thức được đạo diễn của trận náo kịch này chính là em gái tốt của mình, cực kỳ thất vọng để lòng của nàng rất mệt mỏi, nhưng nàng biết mình nhất định phải tỉnh táo lại, nàng không biết em gái sau đó muốn làm cái gì, trực giác nói cho nàng cũng không cần quá gấp ngăn cản.
"Ta không có nói quàng! Anh rể không thể nào tự sát..." Tần Tang Tử vươn một ngón tay, hé miệng ra nhưng không nói gì nữa.
Ngón tay của Tần Tang Tử mảnh khảnh, ngón tay của nàng xa xa chỉ vào một góc, ai cũng không biết nàng có ý gì, nhưng không người nào nguyện ý bị nàng chỉ vào.
Ngón tay Tần Tang Tử chỉ chỉ chỉ, đối với mỗi người đều lắc một cái, sau khi chỉ trỏ một vòng, mới đặt ngón tay xuống.
"Hắn là bị các ngươi giết!"
Tần Tang Tử hô lớn một tiếng, lần nữa giơ ngón tay lên phía trước, ánh mắt tập trung ở đầu ngón tay của mình, phảng phất tất cả mọi người là địch nhân của nàng, đều là hung thủ, "Hung thủ ngay ở trong các ngươi!"
"Tang Tử, đây là nơi ngươi có thể quậy phá sao?" Tần Tĩnh vừa tức vừa giận, nói với Lâm Chi Ngôn: "Lâm thúc, đem nàng mang đi!"
Lâm Chi Ngôn cười nhạt một tiếng, "Không cần để ý, nhị tiểu thư chỉ là đứa bé, nếu nàng đã bắt đầu náo loạn, liền để nàng náo cho xong đi, bằng không thì lần sau nàng liền náo loạn trên thọ yến của lão gia.""
Tần Tĩnh sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Lâm Chi Ngôn, lập tức thoải mái, đối với Lâm Chi Ngôn mà nói, người mà hắn thực sự bảo vệ và phục tùng chỉ có Tần Chinh Nghi, Lâm Chi Ngôn cũng không mười phần để ý những tiểu bối khác của Tần gia, có lẽ ở trong mắt Lâm Chi Ngôn, cái này thật chỉ là trẻ con quậy phá, căn bản không có gì quan trọng, Lâm Chi Ngôn chỉ cần Tần Tang Tử không đi quậy phá trên thọ yến của Tần Chính Nghi, hắn sẽ không để ý Tần Tang Tử bây giờ nháo cái gì.
Nhìn thấy Lâm Chi Ngôn thế mà khoanh tay đứng ngoài quan sát, Tần Tang Tử lập tức tăng nhiều dũng khí, ngón tay cái thứ nhất liền chỉ đến trên mặt Tần Nam: "Ngươi, là một trong hung thủ!"
"Phi, Tần Tang Tử, ta cho ngươi biết, một hồi ta liền đi tìm cha của ngươi!" Tần Nam căn bản không thèm để ý Tần Tang Tử nói cái gì.
"Ngươi, là một trong hung thủ!" Tần Tang Tử cũng không để ý tới Tần Nam, lần nữa chỉ vào Tần Tĩnh.
"Nha đầu chết tiệt kia!" Tần Tĩnh mắng nàng một câu.
"Ngươi, là một trong hung thủ!" Tần Tang Tử lại chỉ vào Nghiêm Vũ Nhàn nói ra.
"Vì cái gì?" Nghiêm Vũ Nhàn cười cười, hỏi ngược một câu, nếu đây hết thảy đều là Tần Tang Tử giở trò quỷ, tự nhiên không có gì phải khẩn trương, Tần Tang Tử chỉ chứng minh căn bản không có người cần để ý, Nghiêm Vũ Nhàn đảo mắt tứ phương, rất nhiều người trên mặt đều chỉ có nụ cười khi nhìn xem trẻ em quấy rối.
"Ngươi, là một trong hung thủ!" Tần Tang Tử lại chỉ vào Lâm Chi Ngôn, đầu ngón tay của nàng lần đầu có chút phát run, bởi vì vị đại thúc trung niên này thật rất đáng sợ, ngay cả anh rể đều đã báo cho nàng, không có việc gì chớ trêu chọc Lâm Chi Ngôn
"Chiếu theo ngươi nói, chúng ta đều là hung thủ, chỉ ngươi không phải?" Đến từ bộ sự vụ Nga, Giang Bân, mặc dù lần đầu tham dự hội nghị Lệ Chi Viên, nhưng ai cũng biết hắn là dòng chính Nghiên gia, tiếp xuống sẽ được phân công quản lý bộ môn quan trọng trong nước, lúc này hắn đang hăng hái, cũng không làm sao đem nhị tiểu thư Tần gia để vào mắt.
"Ngươi còn không có tư cách này." Tần Tang Tử nhíu nhíu mày, xác định đối phương chỉ là người mới mà thôi, lập tức chẳng thèm ngó tới.
Giang Bân cảm giác được ánh mắt giống cười mà không phải cười của Trần Thanh Vũ bên cạnh, lập tức gương mặt nóng lên, hắn xác thực không có tư cách này, năm năm trước Trần Thanh Vũ đã nắm giữ lấy bộ môn đại sự vụ, có được ghế ban giám đốc của sản vật An Tú, nhưng tư cách tham dự hội nghị Lệ Chi Viên, Giang Bân hắn đều không có, lại càng không cần phải nói tới tham dự vào trong sự kiện mưu sát Vương An.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]