Vương Tiểu Mạt lập tức phát hiện một cái chân lý, phụ nữ cằm nhọn trên thế giới này đều là tâm hoài bất quỹ.
“Con nói hươu nói vượn cái gì?” Vương Trung Thái bất đắc dĩ nhìn con gái. Vương Tiểu Mạt vừa thấy được Tần Mi Vũ, lập tức tựa như là con gà mái nhỏ tràn ngập ý chí chiến đấu, nhìn thấy ai đều phải đem bộ lông toàn thân dựng đứng lên.
“Không có việc gì, suy nghĩ của đứa bé chúng ta sẽ không thể hiểu. Bất quá nếu ở vị trí bọn nhỏ thì cũng chưa hẳn là sai, chúng ta cũng không thể đứng ở lập trường của chúng ta mà phê bình bọn nhỏ.” Tần Mi Vũ ôn hòa mỉm cười, cũng không để ý tới địch ý trên dưới toàn thân Vương Tiểu Mạt lộ ra.
“Nói cũng phải.” Vương Trung Thái là người trưởng thành, cũng hiểu được những ý nghĩa đằng sau quyền lực và tài phú. Va chạm ở trong cái xã hội này, sẽ luôn bởi vì hiểu biết được những người chủ đạo thế giới này mà hiểu rõ chênh lệch giữa bản thân và đối phương. Hắn không có hi vọng từ trên người của người phụ nữ trước mắt này được đến cái gì, nhưng mà cũng không nghĩ đắc tội đối phương. Cũng may Tần Mi Vũ cũng không phải một phụ nữ bụng dạ hẹp hòi, ít nhất sẽ không đi so đo cái gì với đứa bé.
Vương An mang di động thả lại trong túi váy Vương Tiểu Mạt, mặc kệ câu hỏi của Vương Tiểu Mạt. Vương An mơ hồ cảm thấy Vương Tiểu Mạt đại khái còn nhớ rõ hắn là nàng nhặt trở về, cho nên ở Vương Tiểu Mạt xem ra, em trai chính là vật sở hữu của nàng. Một khi có người biểu hiện ra muốn từ bên người nàng mang đi em trai nàng, hoặc là cùng với em trai nàng thành lập nên quan hệ so với nàng và em trai nàng càng thêm thân mật, nàng sẽ không thể chịu đựng được. Thật giống như ai đều có thể chán ghét cái còi kim loại của nàng, nhưng mà nếu có người khác nói thích còi của nàng, muốn mượn đi chơi một hồi, Vương Tiểu Mạt sẽ cảm thấy người đó rắp tâm bất lương, muốn cướp đi còi của nàng chiếm thành của mình.
“Cô có thể sinh một em trai cho Vương Phi Tử không? Tốt nhất là sinh một đám.” Vương Tiểu Mạt cũng không coi trọng người phụ nữ trước mắt này cũng giống như ba ba. Ở trong mắt nàng, đây chỉ là một người phụ nữ cằm nhọn, phụ nữ cằm nhọn đều là đối tượng cần phải bảo trì cảnh giác.
Tần Mi Vũ nhìn thấy Vương Trung Thái có chút bất đắc dĩ, còn có bé trai bên cạnh làm một bộ không quen biết Vương Tiểu Mạt, nhắm mắt làm ngơ, quay đầu nhìn con cá trong hồ. Cảm thấy có chút buồn cười, có thể tưởng tượng được bé gái này đại khái trước nay chính là luôn làm cho người ta bất đắc dĩ thế này “Con vì cái gì hi vọng dì sinh một em trai cho Phi Tử a?”
Về phần sinh một đám gì đó, sẽ không trả lời nàng. Tần Mi Vũ chưa từng nghĩ tới sẽ có người dùng từ “một đám” này thêm ở trước “em trai”.
“Bởi vì Vương Phi Tử muốn cướp đi em trai của con, nhưng nhà của con chỉ có một em trai. Nếu cô có thể sinh cho nàng ta một em trai, nàng sẽ không tới cướp em trai của con với con nữa.” Vương Tiểu Mạt cảm thấy cần phải nói rõ ràng chuyện này với Tần Mi Vũ , “Chờ con lớn lên, con muốn gả cho em trai của con. Vương Phi Tử nhà cô nhất định chỉ có thể nhìn người con trai nàng thích trở thành chú rể người khác.”
“Con cái thành đôi thật sự là rất có phúc khí......” Tần Mi Vũ tiếp tục che lại hai má bât đầu cười. Nhìn thấy hai cha con đang cảm thấy thật mất mặt, nhưng Vương Tiểu Mạt lại vẫn ở đó nghiêm túc chăm chú nhìn nàng chờ đợi trả lời thuyết phục. Tần Mi Vũ ho khan hai tiếng, cảm giác đều sắp cười ra nước mắt rồi, “Chị em là không thể kết hôn, Phi Tử nhà dì mới sẽ không nhìn con trai nàng thích trở thành chú rể người khác. Nhưng còn con, khẳng định chỉ có thể nhìn em trai mình trở thành chú rể người khác.”
Thật sự là một phụ nữ ác độc, quả nhiên trong lòng phụ nữ cằm nhọn đều là ý xấu, lại còn nói ra tới lời nói làm cho Vương Tiểu Mạt sợ hãi mà không thể chấp nhận như vậy!
Vương Tiểu Mạt là sẽ không đi suy nghĩ người khác kỳ thật chỉ là nói trái lại lời nàng vừa nói qua mà thôi.
“Tại sao chị em là không thể kết hôn !” Vương Tiểu Mạt vừa tức giận liền cảm thấy miệng vết thương đau lên, thật làm cho người ta thương tâm. Hôm nay thật không nên đi cưỡi con chó lớn kia, như vậy mình sẽ không bị té ngã, cũng sẽ không cùng em trai đi vào bệnh viện, gặp được phụ nữ cằm nhọn này.
“Con đứa nhỏ ngu xuẩn này! Không có người chị gái nào sẽ đi kết hôn với em trai mình, mọi người đều cho rằng như vậy, hiểu chưa?” Vương Trung Thái vừa buồn cười vừa tức giận, Vương Tiểu Mạt đã không phải lần đầu phát biểu loại ngôn luận này, hắn cũng thấy nhưng không thể trách.
“Nàng nhất định sẽ nói 'tại sao mọi người đều cho rằng lại không thể làm như vậy...... Người khác không làm là chuyện của người khác, con muốn làm như vậy!'” Vương An thở dài một hơi nói.
“Đúng, chính là như vậy. Chị gái khác không kết hôn với em trai của nàng, có quan hệ gì với con? Thật sự là không thể hiểu được.” Vương Tiểu Mạt khinh thường nói.
Tần Mi Vũ vừa cười, cũng thấy hơi tiếc. Sớm biết sẽ như vậy mang Phi Tử đến thì tốt rồi, nhìn bọn nhỏ cùng một chỗ nói một ít lời nói hồ đồ lộn xộn, thật làm cho người ta tâm trạng sung sướng. Tần Mi Vũ không tính cùng Vương Tiểu Mạt tiếp tục xâm nhập thảo luận đề tài này, liếc nhìn đồng hồ, từ trong túi sách tùy thân lấy ra một tờ giấy ghi chép, viết một dãy số giao cho Vương Trung Thái: “Vương tiên sinh, hôm nay còn có việc, sẽ không cùng anh hàn huyên tiếp. Hy vọng anh nếu có thời gian có thể dắt bọn nhỏ cùng nhau đến Lệ Chi viên làm khách, tôi vô cùng chờ mong.”
“Được, được, tạm biệt.” Vương Trung Thái tiếp nhận giấy ghi chép, liên tục gật đầu, bất quá hắn là sẽ không thật sự tùy tiện đi. Có lẽ Tần Mi Vũ lúc này là thật tâm thành ý, nhưng mà trên thực tế chênh lệch thật lớn giữa dòng dõi làm cho loại lui tới này cũng không có tự nhiên mà thoải mái như vậy. Tuy rằng chuyện này quả thật là rất thể diện, không có mấy người có thể nhận được Tần Mi Vũ tự mình mời, tiến vào nơi được xưng hào trạch đệ nhất Trung Quốc kia.
Nhìn Tần Mi Vũ rời đi, Vương Tiểu Mạt vuốt băng gạc trên đầu. Không biết là do tức giận hay là miệng vết thương lại đau, cau mày hỏi:“Lời nói của con, cô ta có nghe lọt vào tai không? Cô ta sẽ sinh rất nhiều em trai cho Vương Phi Tử chứ?”
“Hẳn là ngươi nên hỏi chính mình, lời nói của chúng ta, ngươi có nghe lọt vào tai không.” Vương An lắc lắc đầu nói.
“Hai người nói cái gì ?” Vương Tiểu Mạt trợn to đôi mắt nhìn.
“Chúng ta nói chờ mẹ con trở về, con sẽ chờ bị mắng đi.” Vương Trung Thái cũng đau đầu. Lý Vân trở về thấy được Vương Tiểu Mạt ngã bể đầu, nhất định sẽ đau lòng, sau đó sẽ mắng hắn không có chăm sóc tốt đứa nhỏ.
Vương Tiểu Mạt tiếp tục sờ băng gạc trên đầu mình, âm thầm cầu nguyện, nơi này tốt nhất có thể ở trước lúc mẹ trở về thì lành lại, như vậy mẹ vốn không có biện pháp phát hiện. Nhưng nếu ba ba và em trai đi nói cho mẹ, vậy làm sao bây giờ?
“Hôm nay chúng ta đi công viên, có một con chó lớn muốn nhào lên cắn em trai, con vì bảo vệ cho em trai, kết quả bị thương.” Vương Tiểu Mạt hơi suy nghĩ nói.
“Vương Tiểu Mạt, ngươi không cần dùng loại biểu cảm quang minh chính đại mà ngay cả chính mình đều tin tưởng đi nói dối với người biết được chân tướng câu chuyện được không?” Vương An cảm thấy Vương Tiểu Mạt nói dối không ngờ còn lấy hắn để làm tấm chắn, không thể chấp nhận.
“Thật sự! Những ngày mẹ không ở bên người, dũng cảm Vương Tiểu Mạt đã hi sinh chính mình để bảo vệ em trai. Tuy rằng bị thương, nhưng là đây là đáng giá khen ngợi và cổ vũ, không nên bị mắng.” Vương Tiểu Mạt tin chuyện xưa do mình biên ra, sau đó vừa vì mình cảm thấy kiêu ngạo, vừa vỗ bả vai Vương An, “Em trai, chị sẽ mãi mãi bảo vệ em!”
Vương An chợt sinh ra một ít dự cảm bất tường. Ở trong tương lai không lâu, khi Vương Tiểu Mạt chân chính lớn lên đến tuổi dậy thì, trở thành một cô gái phiền toái sức phá hoại càng mạnh, chế tạo vấn đề càng mạnh, hắn khẳng định sẽ bị nàng dùng để gánh không biết bao chuyện xấu cho nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]