Năm đó, Lạc Hữu Tiềm 41 tuổi, Trần Trừng 44 tuổi.
Con của bọn họ đã lên cấp ba.
Lạc Kỳ lớn lên cực kỳ giống Lạc Hữu Tiềm thời còn đi học.
Có đôi khi Trần Trừng nhìn con, đều sẽ cảm thấy mình như trở về hai mươi năm trước, ở ngôi nhà cho thuê cũ nát kia, bọn họ ngồi trước cái bàn, trước mặt cô là ảnh chụp, Lạc Hữu Tiềm ngồi ở đối diện cô làm bài tập chưa hoàn thành xong.
Phảng phất như thời gian chẳng hề thay đổi.
Đáng tiếc, Lạc Kỳ lại không làm người ta bớt lo được như Lạc Hữu Tiềm năm đó.
Do con trai đánh bạn ở trường, Trần Trừng và Lạc Hữu Tiềm bị gọi tới trường học.
Lúc chạy tới, Lạc Kỳ đang bị đứng phạt cùng một nam sinh khác, mặt mũi bầm dập, Lạc Diệc Hoan níu cánh tay chảy đầy máu của anh mình, khóc rất nhiều.
“Lạc Kỳ!
Lạc Hữu Tiềm mang theo chút tức giận, năm tháng không lưu lại dấu vết gì rõ ràng trên mặt anh cả, nhưng một ít lắng đọng đã chuyển từ ngoài mà vào trong, khiến khi anh cau mày lại, trông nghiêm túc đến nỗi khiếp người.
“Sao lại thế này?” Anh hỏi.
Lạc Kỳ đang trong độ tuổi phản nghịch, trên mặt cậu chẳng có biểu cảm gì, chỉ là từ quai hàm đang siết chặt ấy cũng có thể nhận ra cậu đang nén giận, cố chấp nhìn chằm chằm giày của mình.
Lạc Diệc Hoan túm tay ba mình, sụt sịt giải thích: “Không phải, là bởi vì liên quan tới con nên anh trai mới đánh người đó.”
Mười phút sau, Trần Trừng và Lạc Hữu Tiềm cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-nho/481477/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.