Editor: Melbournje Lạc Hữu Tiềm vừa mới tiêm thuốc giảm đau, anh khá nhạy cảm đối với loại thuốc này, vì thế rất nhanh đã ngủ thϊếp đi ở trên giường bệnh rồi. Những người khác vây quanh anh, y tá đang xử lý miệng vết thương, huấn luyện viên ngồi ôm đầu với hốc mắt đỏ ửng, Hạ Minh gần trăm cân thịt thì đang vừa khóc vừa mắng, nói muốn gọi người đi đánh nhau một trận. Trần Trừng nhéo tấm phim chụp X quang, lau máu trên người Lạc Hữu Tiềm, chuyên chú nghe bác sĩ nói về vết thương của anh, đáy mắt cô đỏ bừng, nhưng lại cố nén không để cho nước mắt rơi, vì thế cằm cô siết chặt. "Xương ngón út của bệnh nhân bị gãy, vết gãy rất nhỏ, tình huống như hiện tại chỉ có thể tiếp tục tiến hành điều trị, mấy tháng sau đó thì ngón tay không được làm gì quá sức."
"Ngực, bụng và vùng eo, lưng đều có vết thương, bị xuất huyết dưới da và xuất huyết trong nghiêm trọng, xương sườn gãy, phổi bị thương." "Trong đó có một vấn đề quan trọng......" Bác sĩ tạm dừng. Trần Trừng giương mắt, một giọt nước mắt lặng yên rơi xuống, cô hỏi: "Là chuyện gì......?" "Thị lực của cậu ấy suy giảm vì bị một lực mạnh tác động tới dây thần kinh ở trong mắt, theo giám định trước mắt thì tạm thời tính là mất thị lực, tình huống cụ thể tiếp theo như thế nào thì phải đợi khi cậu ấy tỉnh lại mới có thể kiểm tra và xác định rõ được." Trần Trừng trợn to mắt: "Cô nói cái gì?" Huấn luyện viên và Hạ Minh cũng đồng thời sửng sốt, khó có thể tin được mà nhìn qua. Hạ Minh hoàn hồn sau đó trực tiếp nắm ô dưới đất đi ra ngoài: "ĐM! Mẹ nó hiện tại tôi phải đi tìm thằng súc vật kia!"
Bác sĩ cho rằng đây là do ẩu đả rồi mới bị vào viện, sợ cậu ta sinh sự, vội ngăn cản lại: "Đừng kích động đừng kích động, chỉ cần xác định là tạm thời mất thị giác, phối hợp dùng thuốc, chờ vết thương ở mắt lành lại là sẽ tốt lên thôi." Trần Trừng giữ chặt cánh tay cậu ta, đại khái do sắc mặt quá mức không tốt, còn doạ Hạ Minh một trận, không dám ầm ĩ nữa. Trần Trừng hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề này: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Huấn luyện viên lau mặt thật mạnh: "Cậu ta đã nói với em về chuyện của Tống Tề chưa?" "Nói qua rồi ạ." Trần Trừng gật đầu. "Người quyết đấu với cậu ta lần này chính là Tống Tề." Trần Trừng ngăn chặn cơn tức giận nhíu mày: "Không phải đã nói trận đấu này sẽ không có mấy người có huy chương hay là đã từng tham gia giải đấu quốc tế rồi sao?"
"Đúng, chính là như thế, bởi vì trận đấu này không có tiền thưởng nên căn bản bọn họ đều không muốn tham gia, ngoại trừ Tống Tề, đại khái cậu ta đã biết Lạc Hữu Tiềm muốn đánh quyền anh lại một lần nữa." Huấn luyện viên dừng một chút, "Cậu ta cố ý tham gia, chính là vì muốn chèn ép Lạc Hữu Tiềm." Hạ Minh ngồi xổm trên mặt đất, mới vừa nghe điện thoại của người nhà, vô lực mà cúi đầu. Trần Trừng nhắm mắt, lại mở mắt ra, ánh mắt lạnh nhạt mà khắc chế: "Lạc Hữu Tiềm cậu ấy...... Lúc trước không phải đã từng đánh thắng Tống Tề sao? Tuy rằng lần đó cũng bị thương nặng, nhưng tóm lại cũng không giống như hiện giờ. Trần Trừng đã thấy anh thi đấu mấy lần đều thắng, tuy lần thi đấu này cũng có khẩn trương nhưng cô nghĩ nhất định sẽ thắng, ai ngờ thứ đang chờ đợi cô lại là một đợt tra tấn khủng khϊếp như thế này. Huấn luyện viên cắn chặt răng: "Với trình độ kia của Tống Tề, cậu ta đã nói chuyện với đám truyền thông thể thao trước, chờ tới lúc thi đấu không kiểm soát chặt chẽ được, phóng viên liền cầm camera ùa vào......" Huấn luyện viên chưa nói xong, Hạ Minh đã phát ra một tiếng nghẹn ngào. Trần Trừng đã hiểu. Tống Tề lợi dụng sự việc ngoài ý muốn đã gây ra bóng ma tâm lý trong lòng Lạc Hữu Tiềm từ hai năm trước. Bạn tốt ngã xuống đất rồi mất mạng ngay ở trên sàn đấu, ánh đèn flash nháy liên tục, phóng viên ùa lên. Dường như đã tái hiện lại cảnh tượng ấy. Bóng đêm như một tấm màn đen bao trùm lấy vạn vật một cách kín mít, những hoang tàn của quá khứ và những ký ức yếu ớt dường như đều đang rục rịch náo động trở lại. *** Thời gian cứ thế trôi đi từng giây từng phút, thuận theo tự nhiên tựa như núi cao và mặt nước, mây trắng và ao hồ, vì thế mọi người cũng phải tồn tại "thuận theo tự nhiên", bước tiếp bước chân của những người đi trước, sống một cuộc sống như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Lý tưởng của chúng ta cứ thể sụp đổ hết lần này tới lần khác, bầu trời thì vẫn cứ trong xanh, gió thì vẫn thổi, cuối cùng lý tưởng ấy dần dần bị lãng quên, thay vào đó là những chuyện củi gạo mắm muối thường ngày. Lạc Hữu Tiềm và Trần Trừng đều lựa chọn con đường tương đối gian nan. Ở khu điều trị nội trú, trên hành lang đều là người nhà đang tới tới lui lui, trên tay xách theo một rổ hoa quả tươi hoặc là đang đẩy xe lăn. "Chị, hiện tại phải làm sao bây giờ?" Từ nhỏ tới lớn Hạ Minh đều được bố mẹ bao bọc, đối mặt loại chuyện như thế này khó tránh khỏi bối rối. Ngay cả Trần Trừng cũng đang rối loạn trong lòng. "Chờ cậu ấy tỉnh lại sẽ tự đưa ra được quyết định thôi." Trần Trừng dựa vào ven tường, nói, "Chị tin là cậu ấy sẽ có lựa chọn của bản thân mình." Cuối cùng Trần Trừng từ chối huấn luyện viên và Hạ Minh, một mình ở lại bệnh viện cả đêm. Ánh trăng trườn lên bên khung cửa sổ, lặng lẽ tiến vào, trong phòng không bật đèn, ánh sáng ấy dừng ở trên khuôn mặt Lạc Hữu Tiềm, làm lộ ra hàng lông mày đang nhíu chặt của anh. Đây là lúc thuốc giảm đau dần dần mất đi tác dụng. Trần Trừng nắm lấy tay anh, dí sát trán mình vào lòng bàn tay ấy. Dường như cảnh vật xung quanh đã không còn động tĩnh gì cả, tất cả những ồn ào, đau xót đều lắng đọng lại vào giờ phút này. *** Lạc Hữu Tiềm tỉnh lại lúc rạng sáng trong sự khó khăn và đau đớn, trợn mắt ra thì chỉ thấy một màu đen. Tối tăm đến đáng sợ, lúc mở mắt ra, vì quá căng thẳng, Lạc Hữu Tiềm giật mình, sau đó hoàn toàn tỉnh táo lại. Anh liều mạng mở to hai mắt, trực tiếp xé rách miệng vết thương vừa mới băng bó, máu lại thấm ra. Nhưng anh không hề nhìn thấy gì cả. Không có ánh sáng, hoàn toàn là một mảnh đen kịt. Nói đến cùng, dù sao thì Lạc Hữu Tiềm cũng chỉ vừa mới 18 tuổi thôi, cuộc sống vừa mới bắt đầu, ước mơ còn dang dở, chuyện như này đúng thật là ngoài ý muốn. Anh không nhìn thấy gì cả. Động tác dần dần phóng đại của anh đã đánh thức Trần Trừng đang ghé vào ngủ ở bên mép giường. Trần Trừng giương mắt liền thấy sắc mặt anh trắng bệch, bàn tay đưa đến trước mắt vẫy qua vẫy lại, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng, khó có thể tin mà mở to mắt, máu theo gương mặt mà chảy xuống. Trần Trừng hoảng loạn, vội đứng dậy ôm lấy anh. Cô không ngừng vỗ về vào lưng Lạc Hữu Tiềm, giọng cực nhẹ: "Không sao đâu, không sao đâu...... Nhắm mắt lại, nghe lời chị, nhắm mắt lại......" Lạc Hữu Tiềm dần dần bình tĩnh lại trong cái ôm thật chặt và tiếng nỉ non an ủi của cô. "Bác sĩ nói mắt của em bị tổn thương nên bị mất thị lực tạm thời." Trần Trừng vỗ lưng anh, trấn an nói, "Ngày mai chúng ta liền làm kiểm tra là tốt ngay thôi." Cảm giác không nhìn thấy ánh sáng rất đáng sợ, không có cách nào để phán đoán tình huống của mình, tất cả các giác quan khác được phóng đại lên, ngay cả âm thanh kéo rèm cũng có thể mang lại cảm giác quỷ dị khó nói. Trần Trừng yên lặng mà ôm anh. Một giây đó, tất cả u ám và thất bại đều biến tan đi, chỉ còn lại tiếng tim đập và tiếng hít thở của nhau. Trần Trừng tựa cằm lên vai anh, liều mạng chớp chớp mắt, lại vẫn cứ nhịn không được, nước mắt rơi xuống từng giọt, gõ vào trái tim Lạc Hữu Tiềm. Cô không muốn khóc ở trước mặt anh, không muốn anh bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của mình, bởi vì lúc này đây thể xác và tinh thần của anh cũng đã quá mệt mỏi rồi. Nhưng chính cô lại không nhịn được. Cô đau lòng muốn chết. Nước mắt dễ dàng mà thấm vào trong cổ áo bệnh nhân, thấm ướt bả vai Lạc Hữu Tiềm. Anh hơi hơi nghiêng đầu, bàn tay sờ soạng tới gần, rồi sau đó thong thả mà đặt ở sau gáy Trần Trừng, nhẹ nhàng chậm chạp xoa xoa mái tóc cô. "Em không sao, chị đừng khóc." Nước mắt của Trần Trừng lúc này giống như là bị vỡ đê. Tất cả những lo lắng và sợ hãi lúc trước đều đang phát tiết vào lúc này. Từ trước, khi Trần Trừng gặp phải chuyện không như ý chỉ có thể để nghẹn ở trong lòng, mặt ngoài nhìn thì không mảy may cảm xúc, cô sống như không tim không phổi, cố gắng chống đỡ một mình, đó là bởi vì nếu cô có nói ra thì hiện thực cũng sẽ không thay đổi. Cô sẽ không giống như bây giờ, khóc đến bi thương. Đến sau cùng, thậm chí cô không biết rốt cuộc mình đang khóc vì cái gì. Chỉ là mơ hồ nhớ rằng đã nhiều năm rồi, kể từ khi cô còn ở trong huyện nhỏ kia, cô liều mạng học tập, liều mạng kiếm tiền, liều mạng muốn đi ra khỏi nơi ấy. Cô bỗng nhiên hiểu vì sao mình và Lạc Hữu Tiềm lại hấp dẫn lấy đối phương. Bởi vì sự tương đồng. *** Ngày hôm sau khi kiểm tra, cuối cùng bác sĩ xác định chỉ là mất thị lực tạm thời, hơn nữa võng mạc và dây thần kinh thị giác đều không chịu tổn hại quá lớn, chỉ cần kiên trì dùng thuốc một thời gian, chờ miệng vết thương ở mắt khỏi thì sẽ có thể khôi phục thị lực. Sáng sớm, huấn luyện viên nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm. "Vẫn còn may, vẫn còn may." Ông ấy nói mãi, ngồi ở cạnh giường của Lạc Hữu Tiềm, "Bằng không tôi cũng không biết phải đối mặt với em như thế nào." Lạc Hữu Tiềm dựa vào giường, lắc lắc đầu: "Huấn luyện viên, chuyện này cũng không liên quan gì tới thầy mà, tóm lại...... Là do em chưa thoát khỏi được bóng ma ấy." Huấn luyện viên thở dài: "Thằng nhóc Tống Tề này, mấy năm nay đúng thật là có tiến bộ không ít, nhớ lúc trước khi hai đứa còn nhỏ thầy cũng thường dẫn theo hai đứa ra ngoài, lúc ấy cũng chỉ cảm thấy tính tình của nó có hơi kiêu ngạo, lại không ngờ rằng nó có thể làm ra mấy chuyện không biết xấu hổ như thế này!" Lạc Hữu Tiềm nhìn không thấy gì cả, tuy vậy ánh mắt luôn thả lỏng lúc này lại đột nhiên sắc bén hơn. "Hắn ta là người như thế nào chứ, lúc A Hành ngã xuống ở trước mặt em thì em đã hiểu rõ rồi." Anh nói gần như nghiến răng nghiến lợi. Rồi sau đó, bỗng nhiên anh lại nhếch khóe miệng, châm chọc nói: "Nói không chừng sau này hắn ta cũng sẽ phải thua bởi cái tính cách này của mình thôi." Huấn luyện viên cũng không có ở lại lâu, nghỉ đông sắp kết thúc rồi, ở quyền quán sẽ có một tốp học sinh trung học mới đăng ký tới học, nhưng cũng chỉ học với mục đích là để cho thân thể khoẻ mạnh hơn, ông ấy không đi không được. Huấn luyện viên đứng dậy chuẩn bị rời đi thì vừa vặn thấy Trần Trừng đi vào. "Huấn luyện viên, thầy không ăn chút ạ?" Trần Trừng xách theo một túi đóng hộp. Huấn luyện viên vội xua tay: "Tôi không ăn đâu, học viên của tôi vẫn đang chờ tôi." Ông ấy nhìn thoáng qua chân của Trần Trừng hơi khập khiễng, cho dù đã cố gắng khắc chế nhưng vẫn có thể nhận thấy ở cô bị thương ở chân, huấn luyện viên ngừng lại, tầm mắt dừng ở trên đùi của cô. Cô mặc quần dài, nhìn qua không có gì khác thường. Trần Trừng cười lại với ông một cái, nhẹ nhàng dựng thẳng ngón trỏ đặt ở bên môi. Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Trần Trừng đem cơm hộp để trên bàn sau đó mở ra, hầu hết đồ ăn đều là một màu xanh lục. "Được rồi." Trần Trừng không quy củ mà lấy đũa trúc gõ gõ vào bát, "Rau thì có rau dưa và hoa màu, món mặn thì chỉ có súp gà, em muốn ăn cái gì trước?" Lạc Hữu Tiềm không nghĩ tới Trần Trừng còn muốn chăm mình ăn cơm, nhưng anh cũng ngại chuyện mắt mình không nhìn thấy gì, có khi cầm đũa cũng chả gắp được món nào. "Chị đút gì em cũng ăn." Anh nói. "Dễ nuôi như vậy sao." Trần Trừng cười, nếu là ngày thường, nhất định cô phải gắp một miếng gừng hay hoa quế gì đó, nhưng hiện tại cô xót anh, vì thế ngoan ngoãn gắp đồ ăn, một tay để đỡ thức ăn ở dưới, nói anh há miệng. Cô lười biếng ngồi xếp bằng ở trên ghế, rạng sáng sau khi đã khóc để phát tiết xong rồi thì cô liền trở về trạng thái ban đầu. Giống như chim mệt rồi thì bay về rừng, và Lạc Hữu Tiềm chính là khu rừng của riêng cô. Cơm nước xong, Trần Trừng lấy khăn giấy từ từ lau dọn bàn. "Về sau phải làm sao bây giờ?" Cô dừng lại một chút, vẫn quyết định hỏi. "Vốn dĩ em muốn dựa vào thành tích của trận đấu này để được tuyển thẳng vào đại học F." Lạc Hữu Tiềm nói, "Như vậy thì có thể ở gần chị hơn một chút, nhà của chúng ta cũng cách đại học F không xa, mỗi ngày em cũng có thể về nhà." Trần Trừng chớp chớp mắt, bị chữ "nhà" trong câu nói của anh khiến cho hốc mắt có chút nóng lên. Sau đó nghe thấy anh tiếp tục nói: "Nếu chỉ dựa vào thành tích xét tuyển điểm thi đại học mà nói thì có chút khó khăn, nhưng cứ thử một phen đi, tuyển sinh bình thường cũng có thể chuyển sang ngành thể dục có chứng chỉ thể thao, sẽ không bị tách xa chị đâu." "Lúc trước em đã từng nói qua rồi, chị là một mơ ước khác của em, ngoại trừ quyền anh ra, em cũng không gạt chị đâu, kể cả chị và quyền anh, em đều sẽ không từ bỏ." Trần Trừng một mình tiêu sái cả đời, không phải là cô chưa từng có ai theo đuổi, thậm chí ở trường học cô còn được không ít phú nhị đại để ý, lời ngon tiếng ngọt có lẽ cô cũng đã nghe qua nhiều. Nhưng chỉ có một câu nói này mới có thể đánh sâu vào trong thâm tâm cô. Nó từ từ chảy xuôi theo dòng máu, sau đó lan đến khắp người. Trần Trừng hiếm khi chủ động, cô vòng lấy cổ Lạc Hữu Tiềm cổ, cúi người tới gần anh, bởi vì Lạc Hữu Tiềm không nhìn thấy gì nên cô thong thả, cúi đầu ngậm lấy bờ môi của anh. Sau khi Lạc Hữu Tiềm phản ứng lại được, anh nhanh chóng đảo khách thành chủ, siết chặt eo Trần Trừng đưa cô đến bên giường, lồng ngực phập phồng, anh thở dốc, dồn dập hôn lên bờ môi ấy. Trần Trừng có thể khiến anh mất kiểm soát dễ như trở bàn tay. Đến sau cùng vẫn là Trần Trừng véo vào eo anh, sau đó anh mới buông cô ra. "Đang ở bệnh viện đấy......" Trần Trừng đỏ mặt, ỷ vào việc Lạc Hữu Tiềm không thấy gì, cô liều mạng lấy tay phe phẩy để hạ nhiệt. Lạc Hữu Tiềm cười rộ lên: "Chị hôn em trước mà." "......" Trần Trừng trợn mắt, sau một lúc lâu, cô hỏi, "Quyền anh thì sao, nếu đã không thể đấu tiếp giải này nữa thì em định làm gì?" "Tiếp tục huấn luyện, tiếp tục đánh ở Quyền Quán, sau đó sẽ thi đại học, đi thi đấu trong ngoài nước thì vẫn hơi viển vông." "Chờ thi đại học xong, em muốn đánh bại Tống Tề."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]