Editor: Melbournje
Ở lại ghi hình cho tới khi sang năm mới, ngày hôm sau bọn họ liền được trở về.
Bởi vì nguyên nhân thời tiết, ê-kíp dời lịch về sớm hơn một chút, Trần Trừng không nói thời gian cho ai ra đón, ra tận sân bay thì vừa phiền toái lại vừa mệt, chi bằng về nhà xong rồi hẹn mọi người đi ăn sau.
Triệu Đồ Đồ cũng cùng đích đến với cô, xuống máy bay liền hỏi cô muốn về chung hay không.
Trần Trừng nhìn ra ngoài, người tới đón cô ấy là một người đàn ông xấp xỉ tuổi cô, không biết là người đại diện hay là bạn trai, cô liền uyển chuyển từ chối nói mình tự về.
Ngồi trên xe buýt, cô ôm hành lý, nhìn đám người đang bận rộn ngoài cửa sổ.
Lúc này cô mới bừng tỉnh, cảm thấy mình đã bước về lại cuộc sống sinh hoạt vốn có.
Nửa tháng kia, tuy rằng cũng có gian khổ, còn bởi vì say núi mà suýt thì bỏ mạng, nhưng cô lại có thể trải nghiệm những thứ mà non nửa đời trước chưa từng trải nghiẹm, cũng được thấy những cảnh sắc mà mình chưa từng thấy qua.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng cảm thấy mất mát.
Chẳng qua lần này đi về xong đúng thật là mệt đến hoảng, rất nhanh cô đã dựa vào cửa sổ xe để ngủ, ngủ đến lúc trời tối mịt, suýt chút nữa ngồi qua cả trạm.
Trần Trừng vội vàng thu dọn đồ đạc đi xuống xe, lại đứng ở trên con đường nhỏ nhưng rất quen thuộc kia.
Đường đi hẹp nhỏ vào tầng hầm ngầm cũ nát có vẻ rất vui, dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-nho/269106/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.