Editor: Melbournje
Đất cát được ánh nắng tô lên một tầng màu vàng nhạt, những mảng trắng ở trên đó đang từ từ tan ra. Tối hôm qua ở nơi này có tuyết rơi, có chỗ còn lưu lại hai dấu chân vừa nông vừa sâu.
Đặng Hi và Du Tử Minh cũng đã bay tới cùng mọi người tập hợp.
Chờ đến nơi, ê-kíp bắt đầu hoàn toàn áp dụng kế hoạch "nuôi thả" với bọn họ, một câu hỏi thì có ba câu trả lời là không biết, phải dựa vào chính mình để tìm hiểu, thật sự đúng là "du lịch kiểu khổ".
Ê-kíp chuẩn bị cho bọn họ một chiếc xe thương vụ dùng để ra ngoài, Lý Thế Kỳ lái xe.
"Đang ở chỗ nào đây nhỉ?" Triệu Đồ Đồ hạ cửa kính xe xuống thăm dò nhìn ra xung quanh.
Bụi mịn tán loạn bị gió lạnh thổi vào, Đặng Hi nâng mí mắt, bực bội mà kéo cái kính râm đang để trên đầu xuống, nói: "Đóng cửa sổ lại đi, toàn là cát thôi."
"Được." Triệu Đồ Đồ lè lưỡi, ngồi sát ở bên cạnh Trần Trừng, làm mặt quỷ với cô một chút, không tiếng động mà lên án rằng Đặng Hi không dễ ở chung.
Trần Trừng cười cười, không nói thêm cái gì.
Du Tử Minh ngồi ở ghế phó lái, tự mình mở chỉ đường, sau khi nhập địa chỉ mà ê-kíp sắp xếp, một giọng nữ máy móc truyền ra.
Anh ta để điện thoại lên trên giá đỡ: "Được rồi, đi theo chỉ dẫn này đi ạ."
Mọi người đều không quen nhau, tùy tiện hàn huyên vài câu rồi cũng không nói nữa.
Du Tử Minh là người đánh vỡ sự trầm mặc đầu tiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-nho/269103/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.