Editor: Melbournje
Ngày hôm qua sau khi ăn xong lẩu thì đã tới khuya, hôm nay Trần Trừng ngủ đến 10 giờ mới lười biếng mà duỗi người, tỉnh dậy.
Màn hình điện thoại loé lên.
Cô nhận được một tin nhắn.
Một cánh tay trắng nõn vươn từ trong chăn ra, lấy điện thoại ấn mở, khựng lại hai giây, Trần Trừng đột nhiên ngồi bật dậy từ trong ổ chăn.
【 Trần tiểu thư, chúc mừng cô đã vượt qua buổi thử vai diễn viên Thuần Phi của 《 Phi Lâm Thiên Hạ 》, mời cô liên hệ với số điện thoại sau đây để xác nhận công việc một cách nhanh nhất. 】
Ánh mặt trời ngày đông chiếu từ cửa phòng vào trên người cô, Trần Trừng xuất thần mà nhìn điện thoại, ngồi ở mép giường thật lâu.
Qua một hồi sau, cô mới thong thả mà vùi mặt thật sâu vào trong lòng bàn tay, bả vai từ từ run lên, khóc không ra tiếng.
Kỹ thuật diễn của cô không tính là kém, lúc biểu diễn ở trường học còn thường xuyên được giáo viên khen ngợi, nhưng bởi vì nguyên nhân trước giờ cô vẫn luôn đi diễn mấy vai mình không thật sự thích, dần dần thì sự uỷ khuất ấy cũng giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Ai cũng nói một người bị ủy khuất chỉ oà khóc khi được bạn bè quan tâm hỏi tới.
Mấy năm nay Trần Trừng rất ít khi khóc, nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn này xong liền không nhịn được mà bật khóc.
Bỗng dưng cô nhớ tới lúc mình vừa mới bước chân vào đại học, cô từng nói ước mơ của mình chính là kiếm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-nho/269093/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.