Lúc này, hiệu trưởng nắm microphone, đột nhiên nâng âm lượng lên, Lục Trác nhíu mày, tức muốn hộc máu, nâng mí mắt tử thần nhìn hiệu trưởng, nhưng Tạ Đường đã tỉnh.
Tạ Đường xoa xoa đôi mắt, cảm thấy ngủ được một giấc thì tinh thần khôi phục rất nhiều, cô nhìn về phía sân khấu giảng đường, ngẩn người một lát, bỗng nhiên theo bản năng, sờ sờ kẹp tóc thấy là lạ liền tháo xuống.
…… Dứa?
Tạ Đường ngơ ngẩn, trong mắt mang theo nghi hoặc, cô quay đầu lại.
Hai người hàng phía sau đang ngồi ngủ như không có gì, nằm bò không nhúc nhích, đều là nam sinh tay dài chân dài.
Một người dùng mũ choàng sam che mặt, thấy không rõ bộ dáng, chỉ lộ ra chiếc cằm trông rất quyến rũ.
Mà nam sinh bên cạnh thì lấy tay bưng kín mặt, bả vai run rẩy.
“Cười cái rắm.” Nam sinh phía sau không nhịn được nữa, duỗi tay gắt gao đè nam sinh bên cạnh, áp hắn xuống mặt bàn phía dưới.
“……”
Tạ Đường nháy mắt liền thanh tỉnh, cô an tĩnh nhìn Lục Trác hai giây, trầm mặc đặt kẹp tóc vào tay Lục Trác.
May quá, kẹp tóc của cô còn chưa bị Lục Trác ném đi, một lần nữa kẹp lại mớ tóc rối tung.
Kẹp tóc bị trả về, trong một cái chớp mắt, sắc mặt Lục Trác sắc mặt thay đổi, cũng không hề trốn tránh, ngẩng đầu lên.
“Em có ý gì?” Anh nhìn chằm chằm Tạ Đường, hơi tức giận.
“Không.... không cần.” Tạ Đường nói giọng khàn khàn, cảm mạo đúng là nghiêm trọng, nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-gia-mao-toi-la-moi-tinh-dau-cua-boss/2449661/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.