Chương trước
Chương sau
Tạ Đường mọi thứ đều ổn.

Lục Trác biết rằng cô sẽ có một cuộc sống tốt hơn nếu không có mình.

Cô ấy đang đứng ở cửa lớp, mặc bộ quần áo sáng màu, từ đây nắng thu chiếu mặt, môi khô, vì chưa lành hẳn nên sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, cô ấy trông giống như một đứa nhỏ, dường như không khác gì kiếp trước.

Nhưng ánh mắt cô nhìn từ xa quả thực rất khác so với kiếp trước.

Tạ Đường kiếp trước giống như một con thỏ rụt rè, căng thẳng không kiềm chế được, háo hức bỏ chạy trước khi tới gần.

Nhưng Tạ Đường trong kiếp này đã xây dựng một lớp vỏ vững chắc để bảo vệ chính mình, đồng tử màu nâu trong trẻo và cương nghị. Nói cách khác, cô bước vào ánh nắng, nhưng đồng thời anh cũng bước vào bóng tối, rốt cuộc cô và anh cũng bỏ lỡ nhau.

Nếu cô ấy muốn, Lục Trác có thể làm mọi thứ cho cô ấy. Nhưng cô thì lại không muốn.

Trong cuộc đời này, tình yêu của cô ấy, sự ám ảnh của cô ấy, sự kiên trì và dây dưa đều trở thành rắc rối và gánh nặng của cô ấy.

Lục Trác từ xa nhìn cô, trong lòng chua xót, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra biểu cảm gì.

Trước khi lấy lại trí nhớ, anh đã không chút do dự yêu Tạ Đường, khi đó anh chỉ nghĩ tình cảm thời niên thiếu mãnh liệt mà lạ vô lý, nhưng hiện tại anh mới phát hiện trong bóng tối đã có nhân quả rồi.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Đường trong đời, thứ xuất hiện trong đầu anh chính là giấc mơ hiện ấy, bây giờ anh đã biết. Nhưng……

Những gì có thể đâu thực hiện được.

Đời này như mong muốn của Tạ Đường, không thích anh, tự mình trốn tránh. Vứt bỏ tất cả mọi thứ, dửng dưng nhìn một giây, không muốn mời cô đi ăn, từ chối lòng tốt của cô, thậm chí còn tự nhủ: "Em có thể đừng thích anh."

Bây giờ, nếu cô ấy tự mình bước qua, cô sẽ rút lui.

Nếu cô ấy tiếp tục tiến về phía trước, cô ấy sẽ bị buộc phải rút lui, và một ngày nào đó, cô ấy sẽ bắt đầu chán ghét bản thân mình.

Nghĩ đến đây, Lục Trác cảm giác như bị ai cắm một con dao găm vào tim, đau nhói nhưng lại không thấy máu, một nhát dao liền cảm thấy hơi ê ẩm. Anh gần như có cảm giác ghê tởm bản thân. Anh làm Tạ Đường tổn thương, và kết quả là Tạ Đường không còn thích anh nữa.

Hắn có thể oán hận ai? Anh ta chỉ có thể oán hận chính mình.

...

Tạ Đường mím môi, có chút sững sờ không biết nên phản ứng như thế nào.

Lục Trác kiếp này không nên có ký ức kiếp trước, cũng rất thích làm được nhiều chuyện, Tạ Đường trước đây không thể tin được, nhưng hiện tại cô nguyện ý tin tưởng. Cô cũng nhìn ra chân tướng kiếp trước, cô buồn bực, không biết là như thế nào, tâm tình phức tạp, mâu thuẫn.

Nếu đó chỉ là hiểu lầm và Lục Trác vào tù vì để trả thù cho cô, thì sau khi trọng sinh, Lục Trác sẽ làm gì với cô?

Từ chối, thờ ơ, đẩy đi.

Cô cảm thấy tội lỗi, khó chịu và một số cảm xúc mà bản thân cô không thể giải thích được.

Cô đợi Lục Trác đi qua, không thể hỏi về cuộc sống cuối cùng của anh ấy - nhưng cô có thể hỏi anh ấy tại sao anh ấy biết rằng có người ác ý đẩy cô xuống biển, tại sao anh ấy lại đến đúng lúc, và tại sao, rõ ràng là bơi rất giỏi, nhưng khi

rơi xuống với cô, họ như rơi xuống vực sâu cùng nhau, đông cứng và gần như chết ngạt.

Lục Trác từng bước đi về phía bên này, ánh nắng từ hành lang chiếu vào trên người anh, khiến anh giống như Lục Trác đã thay đổi so với ba tháng trước. Nếu thời trẻ Lục Trác tự tin, kiêu ngạo, lạnh lùng, u ám ở tuổi trưởng thành, thì giờ đây Lục Trác giống nhân vật cuối cùng trong tù hơn.

Sự tuyệt vọng bùng cháy trong bình tĩnh.

Tạ Đường ngây người nhìn anh, lúc cô đi ngang qua, cô nghĩ anh sẽ nói gì đó với mình, liền lo lắng hỏi cô có khỏe không, tại sao cô lại xuất viện đột ngột và hiện tại cô sống ở đâu - nhưng tất cả không có gì.

Ánh nắng vàng rơi trên mái tóc đen của anh, chuyển dần hình vòng cung, anh bước tới không thèm nheo mắt.

Giống như tôi không đến tìm em mà chỉ đi ngang qua tầng này.

Đồng tử Tạ Đường co rút mạnh, cô không thể tin được, cho đến khi bước chân của Lục Trác hoàn toàn biến mất ở bên cạnh cô, cô mới đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, nhưng bóng lưng của Lục Trác đã biến mất ở góc hành lang.

- -Ý gì đây?

Hắn không phải tới tìm cô sao? Nhưng thậm chí không nhìn lại cô?

Tạ Đường cảm thấy hụt hẫng, nhưng cũng có chút mất mát không nói nên lời mà không phát hiện được.

Nhưng tại sao, sau khi biết được sự thật về cuộc đời cuối cùng của mình, cô lại buồn đến như vậy.

...

Tạ Đường đã cố gắng hết sức để loại bỏ những cảm xúc dư thừa này ra khỏi tâm trí, cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Kỳ thi cấp 1 đã qua lâu, cuộc thi trong khuôn viên trường sắp bắt đầu, đó có thể coi là điều cuối cùng cần cô chứng tỏ bản thân trong học đường.

Sau khi kết thúc, Tạ Đường dự định sẽ nộp đơn xin tốt nghiệp trường - trên thực tế, sau khi vượt qua kỳ thi cấp một, những người trong khoa của họ có thể tốt nghiệp.

Nhưng Tạ Đường không biết tại sao, còn muốn ở thêm một lúc nữa. Ngoài ra, cô còn phải đi cùng Thư Mỹ Thanh.

Thư Mỹ Thanh vô cùng yêu quý ông của cô, và dường như muốn nhìn thấy bóng dáng của ông nội từ cô ấy, và yêu cầu cô ấy đi về sớm mỗi ngày, kéo cô ấy nói chuyện về quá khứ.

Bà đã khóc và ngủ thϊếp đi, Tạ Đường đã nhờ người chăm sóc bà trong biệt thự giúp cô đưa Thư Mỹ Thanh trở lại giường trong phòng.

Tạ Đường nửa tháng đã không về nhà Tạ, gọi điện thoại của cha Tạ cũng không trả lời, có lẽ đây là cơ hội để cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia đình Tạ.

Nếu Thư Mỹ Thanh không xuất hiện, với số tiền tiết kiệm trong tay cô, cô cũng có những dự định cho tương lai, và sẽ rời khỏi nhà Tạ vào lúc này.

Và sự xuất hiện của Thư Mỹ Thanh gần như là một chỗ dựa cho cô, giúp cô ấy yên tâm tiến về phía trước, vì vậy, cô ấy cũng vô cùng biết ơn bà Thư.

...

Tạ Đường đã nửa tháng không về nhà nên cũng không biết, lúc này gia đình đã thất thế rồi.

Sau khi cha Tạ nhận được đoạn video mà ông ấy không biết ai đã gửi nó, ông xem nó cùng với trợ lý của mình, từ chuyện đẩy cô xuống khán đài bị thương mắt cá chân, đến chuyện đẩy Tạ Đường xuống biển, tất cả đều liên quan đến Tạ Khinh, khuôn mặt ông tái đi vì tức giận.

Thành thật mà nói, anh đã mong đợi điều đó từ rất lâu rồi, sau tất cả, tính cách cạnh tranh của Tạ Khinh rất phù hợp với anh.

Từng là bạn học cùng lớp đi thi, Tạ Khinh vì muốn thắng đối phương, cô ta đã dùng thủ đoạn hãm hại bạn học, khiến người bạn học đó phải bỏ học. Tất nhiên, cha Tạ thì hoàn toàn đè ép chuyện này xuống.

Nhưng không ngờ, bây giờ đối thủ đã trở thành chị của cô, cô vẫn sử dụng thủ đoạn như vậy!

Sau khi xem video bằng chứng của Tạ Khinh, cha Tạ đối với Tạ Khinh hết sức thất vọng- không phải đối với thủ đoạn của cô mà thất vọng, mà thất vọng vì mỗi lần làm những việc này, cô đều bắt ông phải dọn dẹp mọi chuyện, hai người này đúng là dễ dàng phản bội cô, chẳng lẽ cô không nghĩ về nó sao?

Cha Tạ rất nghi ngờ năng lực của cô, cô có xứng đáng quan trọng mà cô từng làm hay không?

Ngoài ra, hiện tại Tạ Đường rất quan trọng với cha Tạ, cô tiếp xúc với Lục Trác, Phương Thu, Thư Mỹ Thanh, có thể nói, cha Tạ yêu cầu cô về tiền bạc và danh tiếng, vậy làm sao có thể nắm giữ nó trong lòng bàn tay của bạn?

Vì vậy, khi cha Tạ nhận được đoạn video, ông đã ngay lập tức yêu cầu trợ lý tìm ra chữ viết tay của ai, đồng thời liên lạc với nhà trường, dù có sứt đầu mẻ trán, không được công bố bản sao mà nhà trường nhận được, thậm chí ông còn trực tiếp tát Tạ Khinh, nhốt cô ta lại, để cô ta ở nhà suy nghĩ mọi chuyện!.

“Hôm nay gọi điện thoại về cho em gái, xin lỗi em mày đi” Cha Tạ chỉ vào ghế sô pha, đã nhiều ngày không ra ngoài, hét Tạ Khinh: “Quỳ xuống nói xin lỗi, em mày không tha thứ, thì không được đứng dậy!".

" Dựa vào cái gì?" Tạ Khinh khóc đến phát run, liều mạng bắt lấy tay mẹ Tạ: " Mẹ, mẹ nói giúp con, sự kiện trên khán đài ngày ấy, còn có chuyện bờ biển này, làm sao có thể dựa vào bằng chứng không rõ ràng này liền nói con hại em gái? Chẳng lẽ tùy tiện bắt được ai trên đường đều có thể hãm hại con, con là oan uổng mà."

Mẹ Tạ cũng biết Tạ Khinh cho dù ép chết, cũng không chịu thừa nhận, nhưng bà thực sự cảm thấy có lỗi với việc này của Tạ Khinh, vì vậy bà ngập ngừng nói: "Hay là, con gọi Tạ Đường về trước, con nhẹ nhàng thuyết phục, quỳ xuống xin lỗi, cũng quá là nghiêm trọng".

“Hừ hừ.” Cha Tạ chế nhạo: “Suýt chút nữa đã gϊếŧ chết em gái mình, bà còn nói bắt nó quỳ xuống là quá nghiêm trọng. Thực sự là thất bại của người mẹ! Tôi nghĩ con nó trở nên như thế này, tất cả là do bà dạy dỗ!".

Mẹ Tạ tức giận cũng không dám nói.

Cha Tạ tiếp tục gọi điện cho Tạ Đường, mấy lần đầu vẫn liên lạc được, nhưng không có ai trả lời, lần này thì đột nhiên lại thành vậy- "Số máy quý khách vừa gọi, hiện tại không liên lạc được".

??? Ý gì đây?

Tạ Đường dọn ra ngoài cũng không thành vấn đề, dù sao cô ấy sống với Thư Mỹ Thanh, và Thư Mỹ Thanh cũng cò người để nói chuyện. Nhưng bây giờ, cô đã thay đổi số điện thoại của mình mà không cho gia đình biết gì cả?!

Ý cô là gì?

Tác giả có chuyện muốn nói: Các bằng hữu để lại tin nhắn hoàn ở Chương 44, tối nay sẽ hoàn lại cho các ngươi, ta một lúc sau mới có thể nhận được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.