Lục Trác không phải là người hoàn hảo, gia đình sứt nẻ, tình cảnh nguy hiểm, người ngoài nhìn thấy hào quang của anh, chỉ có anh biết, thậm chí anh còn không dám mời bạn bè về nhà.
Ngoài khuôn mặt đó ra, thời trẻ anh có chút khó ưa, người ta nói là người quyết đoán và tự tin, nhưng thật ra anh vì muốn che đậy nên kiêu ngạo.
Đôi khi thở thôi cũng khiến người khác ghét.
Tạ Đường cũng không phải người hoàn hảo, kiếp trước cô trốn trong mai rùa, không dám tùy tiện vươn vòi ra, nói cho cùng là nhát gan.
Ở kiếp này, cô quay lại với ký ức, có được bạn bè, sự công nhận và khen ngợi mà kiếp trước cô không có. Cô cũng thành công đưa Tạ Khinh vào tù, nhưng chỉ có Lục Trác là cô luôn trốn tránh.
Vừa chạm vào cô liền cảm thấy khó chịu, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, ngoại trừ sóng thần kiếp trước, cô chưa từng có dũng khí tiến lên.
Lục Trác đã nhìn thấy mặt tốt của Tạ Đường.
Anh nhìn thấy cô ở cổng trường buổi sáng, tập thể dục, phát biểu dưới lá cờ Tổ quốc, lén lút nhìn cô mà anh ngượng ngùng.
Thấy cô ngồi đợi dưới sân với thuốc trị thương, biết cô bị dị ứng với măng nên đã lấy món đó ra, dù sau này biết đó chỉ là hiểu lầm,nhưng thấy cô liều mạng cởϊ áσ phao rồi đưa cho mình trong trận sóng thần.
Những cảm xúc đẹp đẽ đó mà anh thích, cố gắng che giấu mọi thứ một cách tuyệt vọng là điều anh chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-gia-mao-toi-la-moi-tinh-dau-cua-boss/2449543/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.