Cao Tuấn Lãng nhìn thấy cô, chầm chậm đứng dậy, tay giữ chặt miếng bông cầm máu, đứng ra một góc chờ đợi.
- Cảm ơn!
Mộc Yên Chi nói với cô y tá vừa lấy máu cho mình, đồng thời nở một nụ cười lịch sự rồi đứng dậy định đi về phòng làm việc. Khi đi ngang qua ngã rẽ, đột nhiên cơ thể cô bị mất thăng bằng, lảo đảo ngã ra sau. Đợi đến khi cô hoàn hồn thì đã nằm gọn trong vòng tay của Cao Tuấn Lãng rồi. Mộc Yên Chi từ từ mở mắt, thấy mình không ngã thì thở phào, sau đó liền cảm nhận thấy một cánh tay rắn chắc đang ôm lấy eo mình, hơi thở ấm áp phả từ đỉnh đầu xuống. Cô giật mình, vội vàng vùng ra.
- Cậu định làm gì?
Anh đưa tay lên miệng, ra hiệu cho cô nói nhỏ lại, sau đó lên tiếng:
- Chị nghĩ tôi định làm gì?
Cao Tuấn Lãng nói rất nhỏ, hệt như đang thầm thì vào tai cô vậy. Giọng nói trầm ấm cứ thể lọt qua màng nhĩ của cô, chạm một nhịp vào trái tim. Hai má Mộc Yên Chi đột nhiên đỏ ửng, cô ấp úng đáp:
- Cậu, cậu đứng... đứng xích ra kia đi.
Anh đương nhiên làm bộ không nghe thấy, càng ngày càng ép chặt cô trong vòng tay mình, lại nói:
- Khi nãy chị thấy rồi à?
- Thấy? Thấy cái gì chứ?
Cao Tuấn Lãng nhíu mày nhìn cô, vẻ mặt không hài lòng. Khi nãy anh đã thấy cô đi qua nên mới cố tình cho cô gái kia phương thức liên lạc, ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-doc-than-muon-yeu-duong-roi/2787048/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.