Cả hai người còn lại đều sửng sốt, đến cô còn bị dọa phát sợ, vội đưa tay nhéo hông anh một cái. Vậy mà Cao Tuấn Lãng vẫn tỉnh bơ, mặt không hề biến sắt, đôi mắt chim ưng nhìn thẳng vào mặt Hoàng Trình, gằn giọng:
- Vừa rồi anh cầm tay cô ấy?
- Tôi, tôi...
Mộc Yên Chi thấy không khí căng thẳng đến ngột ngạt, liền đứng ra khuyên ngăn:
- Được rồi, anh mau về đi, có gì tối nay họp lại.
Cao Tuấn Lãng vẫn chưa có ý định buông tha cho người kia, ánh mắt như phát ra tia lửa. Đợi đến lúc anh ta khuất dạng sau cầu thang, anh mới thu mắt lại, chuyển hướng sang người con gái vẫn đang ở sau lưng.
Mộc Yên Chi trách:
- Sao lại ra đây? Điên rồi à? Người ta hỏi thì tôi phải nói sao đây chứ?
Cao Tuấn Lãng không nói không rằng, cầm tay cô lên xem xét một hồi, liền đanh giọng bảo:
- Vào rửa tay đi. Với cả băng luôn chỗ này vào, bị trầy rồi.
Cô đột nhiên không biết nên nói gì nữa, cơn tức giận liền bay biến đi đâu mất, hệt như một đứa trẻ, anh nói gì liền làm đó. Lúc bị anh kéo vào phòng tắm, mặt cô đỏ như cà chua chín, bởi vì khăn tắm quấn trên người sắp tuột mất rồi. Mộc Yên Chi lắp bắp:
- Cậu, cậu mặc lại quần áo đi, tôi tự làm được.
Cao Tuấn Lãng cúi xuống nhìn, phát hiện chiếc khăn tắm sắp không che nổi “thằng em” nữa, khóe môi cong lên như vầng trăng khuyết, càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-doc-than-muon-yeu-duong-roi/2787026/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.