Cao Tuấn Lãng đang đứng dựa người trên thành xe, miệng còn ngậm điếu thuốc. Anh nhìn cô chăm chú, làn khói trắng trước mặt bay vào khiến khóe mắt hơi ửng đỏ. Mộc Yên Chi định xoay người trở quay về quán đã bị anh lên tiếng chặn lại:
- Chị mới về à?
Cô ngập ngừng khoảng chừng mấy giây, sau đó đáp lại:
- Ừ.
Cao Tuấn Lãng rút điếu thuốc vứt xuống đất, dùng chân dập tắt đóm lửa nhỏ rồi từ từ đứng thẳng dậy.
- Chị tôi sinh em bé rồi, tôi phải về đột xuất.
Anh nói câu này là giải thích lí do vì sao lại quay về thành phố đột ngột như thế. Mộc Yên Chi nắm chặt túi xách, móng tay bấu chặt vào quai đeo.
- Thế thì sao? Cậu nói với tôi làm gì?
Cao Tuấn Lãng cười nhạt, trong lời nói mang theo chút trầm khàn:
- Tôi còn sợ chị lo lắng, nhưng xem ra là không có tôi lại càng vui vẻ.
- Cậu biết là tốt.
Nói rồi, cô xoay người bước đi. Khoảng cách ngày càng xa dần, đợi đến khi trong lòng khó chịu đến tột độ, anh mới nói to:
- Chị không muốn giải thích gì à?
Mộc Yên Chi khựng lại, không dám quay đầu nhìn anh. Cô sợ anh nhìn thấy ánh mắt của mình, cái ánh mắt biểu trưng cho phút yếu lòng của cô.
- Tôi giải thích cái gì? Sao phải giải thích cho cậu.
- Chị nhẫn tâm thật đấy!
Cao Tuấn Lãng chua xót thốt ra một câu khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt. Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-doc-than-muon-yeu-duong-roi/2787003/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.