Mộc Yên Chi sáng nay phải đi làm sớm, tâm trí treo trên mây, đến bệnh viện cũng chẳng nói chuyện với ai. Thẩm Nhược Giai tối qua trực đến tận ba giờ cho nên đã về nhà nghỉ ngơi, không để ý đến điện thoại.
- Bác sĩ Mộc! Bác sĩ Mộc!
Bệnh nhân sốt ruột nhìn cô, gõ gõ bàn vài cái rồi hỏi:
- Sao rồi? Sức khỏe tôi vẫn tốt chứ?
Mộc Yên Chi giật mình, tay gõ loạn xạ lên bàn phím vài cái, đáp lại:
- À à, vẫn tốt. Có điều anh nên xem xét lại chế độ ăn uống nhé, cắt giảm bớt dầu mỡ sẽ tốt hơn.
- Được, cảm ơn bác sĩ.
Cô cười, gấp sổ khám bệnh lại rồi trả cho người đàn ông kia. Từ nãy đến giờ nếu không nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính thì cô cũng nhìn vào hồ sơ đến đờ người. Mộc Yên Chi muốn ở một mình, nhưng dòng người cứ ra vào tấp nập, cô buộc phải ngồi yên tại chỗ, cứ liên tục nói.
Đến trưa, cả đoàn gồm hơn mười người rủ nhau xuống căn tin bệnh viện để ăn cơm. Cô y tá trực điện thoại thấy cô đang rót nước liền nhanh miệng mời mọc:
- Chị Yên Chi, đi ăn cơm thôi! Em nghe nói trong căn tin hôm nay có món thịt gà kho sả đấy, lúc xuống tầng một đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Cô cười nhạt, cầm ly trà vừa pha trên tay, đáp lại:
- Mọi người đi trước đi, chị sẽ xuống sau.
- Sao hôm nay nhìn chị mệt mỏi thế? Tối qua ngủ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-doc-than-muon-yeu-duong-roi/2786964/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.