Chương trước
Chương sau
Nó uể oải thò tay ra khỏi chăn , cảm thấy có gì đó không đúng . Tạisao hôm nay nó có thể dậy nổi khi mà đồng hồ báo thức còn chưa hề gieochứ . Chẳng nhẽ … . Nó vội lần mò với cái đồng hồ báo thức và đập vàomắt nó là đồng hồ chỉ bảy giờ kém hai mươi chín phút . Nó vội lật tungchăn lao vào phòng vệ sinh và trở ra sau bảy phút . Vội mặc quần áo , vớ vài quyển sách nhét vào cặp sau đó lao xuống phòng ăn với vận tốc tênlửa chụp lấy bữa sáng của mình và đi nhanh về phía cửa với tình trạng :tay trái nó xách cặp , tay phải cầm bánh mì , trên mồm nhai xúc xích ,nách kẹp thêm đôi giầy . Nhìn hết sức chật vật . Nhìn bộ dạng nó thảmhại đến vậy mà bố mẹ nó vẫn dửng dưng ngồi gặm bánh mì , đúng là nó cóbố mẹ có một không hai mà . Đã vậy nhóc Vũ còn đứng dựa mình vào cửa nhà ăn nhìn nó với ánh mắt không nhầm lẫn vào đâu được : trêu ngươi , phong thái như rất muốn ăn đòn vậy . Nhìn dáng vẻ của thằng nhóc này nó dámcá cái vụ đồng hồ nó không kêu đảm bảo lại liên quan đến thằng quỷ connày rồi . Nếu không phải nó sắp muộn học thì nó đã lao vào cho thằngnhóc này một trận nên thân rồi . Nhưng thời gian không cho phép , thôithì ghi sổ nợ rồi khi nào tính cả gốc lẫn lãi với thằng nhóc này luônmới được . Trước khi đi nó không quên ném cho nhóc Vũ một ánh mắt đe dọa , nhưng đổi lại thằng nhóc đó lại tặng cho nó một nụ cười rất chi làsáng lạn , so với mặt trời còn chói mắt hơn . Nó nén cơn giận đang sôisục đi về phía xe đạp dắt xe ra khỏi cổng và bắt đầu lao đến trường vàkết quả … vẫn muộn . Chán nản vứt xe ngoài quán và như thường lệ , vượttường . Và lần này coi như ông trời còn thương nó , sau khi bật qua bứctường không có đụng phải ông thầy quản sinh như mọi khi .

Nó hí hửng hướng lớp mình mà đi tới , chỉ cần không phải ôngthầy quản sinh là được rồi , còn mấy đứa sao đỏ nó cũng chẳng coi ra cái đinh gì hết đâu . Sau khi nó vẫy tay với em sao đỏ lớp 11 thì bước vào lớp tâm trạng hoàn toàn là thoải mái . Cả lớp cũng chỉ nhìn qua nó mộtcái vì cảnh này xảy ra thường xuyên và liên tục mà . Nên cũng chẳng mấyai để ý cả . Nó đi về phía bàn của mình , nhỏ Nhi đang nhìn cái gì đórất chăm chú đến mức nó ngồi xuống bên cạnh cũng không có biết . Nó nhìn theo ánh mắt nhìn theo hướng mà nhỏ đang nhìn , thì ra nhỏ nhìn về chỗngồi của hắn chỉ là chỗ đó trống không mà thôi . Một cảm giác không mấythoải mái lan rộng bao trùm lấy nó , nhưng nó chỉ đơn giản nghĩ rằngcảm giác khó chịu đó là vì hắn dám nghỉ học để trốn nó vụ hẹn đánh nhauhôm nay , chứ có chết nó cũng không nhận cảm giác khó chịu đó là do nókhông thoải mái khi nhỏ Nhi quan tâm đến hắn đâu .

Nó vỗ vai nhỏ Nhi cho hồn nhỏ quay chở về hiện tại , lại còn mở miệng trêu ghẹo :

_ “ Sao ? chưa gì đã nhớ thằng trời đánh đó rồi à ? ” .

_ “ Mày đừng nói Thiên như vậy chứ , mày cũng có hơn người ta đâu mà nói ” _ Nhi lấy vẻ mặt nghiêm túc mà nói nó , trong mắt còn có ýkhông hài lòng về nó .

Mắt nó cứ gọi là trợn ngược lênluôn , lòng tự trọng bị tổn thương ghê gớm , cái con mắt dậy này , dámtrọng sắc khinh bạn à . Nó quen nhỏ từ khi hai đứa còn cởi trần tắm mưavậy mà vừa mới biết hắn không được bao lâu mà đã coi nó nhẹ hơn cả cáilông chân của hắn rồi , tức , quá tức . Lửa giận nó nghi ngút bốc lênđến đầu , tự nhiên nó giận Nhi vô cớ , nó cầm cặp bỏ qua bàn ngồikhông nói một lời với nhỏ Nhi . Ấy vậy mà nhỏ cũng chẳng thèm nói câunào với nó nữa chứ . Đúng là muốn chọc nó tức chết mà . Nó lửa giận nghi ngút như vậy nên bên cạnh cũng chẳng dám hó hé gì , không nhỡ đâu lại phải làm cái thớt cho nó chém xả giận thì chết , tội gì . Nó nhìnthái độ khúm núm của mà buồn cười , quay qua đập vai rồi nói :

_ “ Tôi có ăn thịt ông đâu mà phải sợ thế ? ” .

_ “ Không dám đâu , tôi toàn bị bà chơi cho xém chết thôi ” _ uất ức nói . _ “ Khi nào sao tôi không nhớ ” _ Nó nói , hai tay khoanh trước ngực nhìn . _ “ Thế … ” đang định nói thì lại thôi , nhưng những từ ngữ cứkhông ngừng hô hào trong lòng cậu … “ Hồi học lớp tám ai là người đãtrêu chó nhà hàng xóm rồi chuồn trước làm tôi bị nó cắn vài nhát , lạicòn cái vụ bà nhét mấy cái ảnh hở hàng vào sách tôi làm tôi bị thầy nhìn thấy lĩnh kỷ luật . Lại còn hồi bà bắt tôi canh cho bà để bà trèo lêncây trộm táo , rồi khi bà nhìn thấy chủ lại chuồn êm một mình làm tôi bị đuổi chạy gần chết … ” Còn rất nhiều rất nhiều lần cậu muốn lên án tộiác của nó nhưng nhìn ánh mắt của nó và kinh nghiệm lâu năm khi chơi vớinó làm cậu đành phải nuốt hết trở về bụng , chỉ có thể gào thét tronglòng chứ ngoài mặt vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười mà nói rằng :

_ “ Không có gì , đều tại tôi tự làm tự chịu cả ” .

_ “ Tất nhiên đều tại ông ngu nên mấy lần đi cùng ông tôi đều suýt chút nữa là bị tóm rồi ” _ Nó cũng không khách sáo đem mọi tội lỗi rõrành rành của mình mà đổ hết lên đầu cậu .

Lúc này cậu rấtmuốn chửi bậy nha , nó đi theo cậu hay toàn là nó uy hiếp cậu đi cùng ,nếu không phải vì nó uy hiếp sẽ mang mấy bài kiểm tra bị điểm kém và mấy vụ cậu trốn học đi đánh điện tử về méc mẹ cậu thì cậu có chết cũngkhông đi đâu , hơn thế nữa toàn nó làm còn cậu là người gánh chịu hậuquả . Vậy mà bây giờ nó vẫn ở đây mà mặt dày nói như vậy được , cậu thật bó tay luôn , quả thật nói lí với nó chỉ tổ rước bực tức vào mình thôi . Tốt nhất là cứ im lặng cho yên thân , nó cũng chả nói gì thêm đôi mắthướng ngoài ra cửa sổ , nghĩ vẩn vơ .

Tối qua nó lại có một giấc mơ về người con gái ấy lâu lắm rồi nó không có mộtgiấc mơ như vậy , không biết tại sao hôm qua nó lại mơ thấy , phải chăng là tại vì nó quyết định quay về làm đặc vụ sao ? Nó khẽ thở dài , ánhmắt bỗng chốc trở nên đầy mệt mỏi . Có những thứ cứ khiến con người taphải nhớ mãi không quên .

Nó đang dần chìmvào quá khứ thì bỗng cánh tay Nam cứ huých vào người nó , nó có chút bực mình tính quay ra cho cái thằng không biết điều kia một trận thì thấyNam cứ nhìn ra đằng sau nó một cách trân chối , nó nghi ngờ quay lạiphía sau thì thấy ngay cô Dân dạy Sử đứng ngay đằng sau nó với bộ mặthết sức là hình sự , trong lòng nó thầm than thầm hai tiếng “ không ổn ” , sau đó cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài nhìn chằm chằm đáp lễ lại cô .

_ “ Em đang nghĩ gì mà chăm chú đến mức tôi vào cũng không thèm đứng dậy chào , tôi xuống cũng không biết vậy hả ? ” _ Cô Dân khó chịu hỏi nó , thực chất có thể thấy cô cực kì không ưa nó , cũng giống như ông thầy quản sinh cô cũng luôn tìm cách đẻ phạt nó vậy , hai người này cũng quá là hợp rơ đi , hai người này yêu nhau thì đúnglà miễn chê luôn .

_ “ Dạ , em đang tự kiểm điểm lại bản thân mình ạ , dạo gần đây em chểnh mảng việc học tự thấy bản thân không xứng với lòng kì vọng của thầy cô và các bạn ” _ Nó đứng dậy bầy ra bộmặt nghiêm túc và bắt đầu nổi bão để chém gió .

Sau khi nó nói xong mấy lời hoa mĩ đó cả lớp quay ra nhìn nó thậpphần coi thường , nó có bao giờ chú tâm vào việc học đâu chứ , có mộtngày nó chịu làm học sinh ngoan , gương mẫu học hành thì chắc trời đổcơn mưa máu mất .

Cô Dân nhìn nó mỉm cườiđầy " thiện ý " , dạy nó năm nay là năm thứ ba rồi nên đương nhiên côkhông tin một chữ nào trong lời nói vừa rồi của nó cả . Cô nói :

_ “ Để em được tập trung suy nghĩ hơn nữa thì … Bây giờ em rahành lang đứng cho tôi ” _ Sau khi tuyên án phạt cho nó xong cô mới đủng đỉnh quay lại phía bục giảng .

Kết quả nàycũng chẳng ngoài dự đoán của nó , cô không phạt nó mới là lạ ấy chứ . Nó cũng chẳng ý kiến gì đi thẳng ra ngoài hành lang thi hành án của cô Dân . Dãy hành lang vắng lặng chỉ có mình nó , tự nhiên hình ảnh hắn vộivàng bỏ đi hôm qua lại hiện lên trong đầu nó , tò mò thật đó !

Đứng mỏi chân nên nó cũng chẳng cần giữ lễ nghĩ gì ngồi xuống tựa người vào tường và đánh một giấc ngon lành luôn .

Cho đến khi lại có một cánh tay đập đập vào vai nó , nó khôngcó mở mắt ra nhưng nghĩ là Nam đến giờ ra chơi nên gọi nó dậy nên khóchịu quát :

_ " Đi ra chỗ khác cho bà đây ngủ , ra chơi cũng mặc " .

_ " Bây giờ em muốn ngủ đúng không ? " _ Một giọng nói cao vút lọt vào tai nó .

_ " Đúng ... " _ Ấy chết có gì đó không đúng , giọng nóinày quen quen , rất đặc trưng không lẫn vào đâu được , bỏ mẹ số khôngnhọ đến vậy chứ . Nó liền mở mắt ra , đập thẳng vào mặt nó là khuôn mặtđang nhăn nhúm lại vì tức giận của cô Minh _ Giáo viên chủ nhiệm của nó . Một cơn gió lạnh thổi thẳng vào lòng nó , lạnh buốt . Coi như lần nàyxong rồi . Nó cười ngây ngốc sau đó đứng thẳng dậy , bỗng bên tai vanglên tiếng cười nó mới để ý đằng sau cô là hai thằng con trai , mặc đồngphục trường nó , nhưng nhìn lạ lắm chắc là lính mới , nhưng cũng khôngđúng nhìn quả thật quen quen , hình như gặp ở đâu rồi .

_ " Trịnh Duyệt Băng , em cuối tuần đến trường lao độngcho tôi " _ Sau khi tuyên án cho nó xong , cô cùng hai cái thằng contrai mà nó nhìn quen quen kia đi vào trong lớp . Nó không mấy để tâmhình phạt mà cô ra vì nó chỉ cần gọi mấy đứa đến làm giùm là được , đầunó còn đang bận suy nghĩ hai thằng con trai có vẻ ngoài hết sức hanhsome kia nó đã gặp ở đâu rồi mà không có nhớ ra , nhăn mặt nhíu mày một lúc thì một hình ảnh lóe lên trong đầu nó , là hai thằng bạn của hắn , nógặp khi một lần cùng Minh Vũ đi ăn .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.