Không khí trong bàn ăn vô cùng im lặng chỉ có tiếng đũa , tiếngmuỗng khi va chạm mà thôi còn lại thì là sự im lặng tuyệt đối , cho đếnkhi hắn và nó cũng nhau gắp trúng một miếng cá chiên và càng tai hại hơn nữa khi mà đó là miếng cá chiên cuối cùng trên đĩa . Hắn và nó khônghẹn cùng giữ nguyên chiếc đũa của mình ở trên miếng cá trên đĩa khônghề có ý định nhường cho đối phương .
_ “ Phong độ , phong độ ” _ Nó ở bên khẽ cười rồi nhắc nhở , có ý muốn hắn thể hiện sự phong độ của một thằng con trai .
Hắn tất nhiên sẽ chẳng vì câu nói đó mà nhường cho nó rồi , hắn tự thừa nhận hắn cũng chỉ là một phàm phu tục tử nên trước hết cứ phải lấp đầy cái dạ dày của mình cái đã , phong độ đâu có thể lấp đầy cái dạ dày của mình . Hắn cũng mỉm cười và tặng lại cho nó bốn chữ :
_ “ Hiếu khách , hiếu khách ” .
_ “ Đúng nếu anh là khách thì tôi sẽ nhường , nhưng anh đến đâyđể ăn trực chứ không phải là khách , cớ sao tôi phải nhường ” _ Nó rấtkhông lưu tình mà nói .
Hai người cứ tôi một câu cô mộtcâu không ai chịu nhường ai , hai người còn lại là nhóc Vũ và Khải bị nó và hắn coi như người vô hình , lại chỉ im lặng nhìn những gì diễn ra ,trong đầu suy nghĩ phức tạp , hai người hai suy nghĩ riêng . Còn riêngmặt nhóc Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-em-thien-tai/2229144/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.