Mọi người vây xung quang giường bệnh bọn cô, hồi hộp chờ đợi, và không phụ lòng mọi người bọn cô từ từ hé mở mí mắt nặng trịch, đầu đau quá, từng sự việc xâu chuỗi lại lướt qua trong đầu bọn cô.
Đầu tiên là hủy hôn, chuẩn bị rời xa nơi đây thì bị hãm hại. Nếu không nhầm kẻ chủ mưu là ba ả kia bởi bọn cô nghe được cuộc trò chuyện vô tình đó. Bọn cô chọn cách im lặng mà rời đi mà lại còn mướn người truy sát làm liên luỵ người vô tội, mất một mạng người.
Bọn cô biết được chuyện này là trong lúc ý chí dần khôi phục có nghe loáng thoáng các y tá bảo nhau bọn cô may mắn hơn bác tài xế xấu số kia.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, được lắm, nếu muốn đấu bọn tôi đấu cùng các người. Nhất định cho mấy người thân tàn ma dại, quãng đời còn lại phải sống trong chốn ngục tù, từng ngày đếm lịch mong cơ hội thoát ra mà chẳng một tia hi vọng. Cho các người biết thế nào là đau khổ, thế nào là sự mất mác, chờ đó mà nhận lấy.
- Đây là đâu? Tôi là ai? Các người sao lại nhìn tôi chằm chằm như thế?
Nó lên tiếng, nó giả vờ mình bị mất trí nhớ để tiện bề trả thù ba ả kia, tỉnh dậy lại bị cái nhìn xuyên thủng của mọi người cứ chòng chọc vào nó, cảm giác cứ sao sao ý, đan xen lẫn lộn, có cảm giác không nỡ.
Cô và nhỏ tỉnh dậy cũng ngơ ngác nhìn nó, vì nó đã ra dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-em-song-sinh-ho-ha/2609338/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.