Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36
Chương sau
Hóa ra tôi hiểu rõ cô ấy đến thế. Tôi lập tức hoảng sợ, vội vàng nắm lấy tay cô ấy. Tạ Lăng mặc tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, cũng không nói gì, mãi đến khi tôi nhận ra tôi quá mạnh tay, sẽ làm cô ấy đau. Tôi lập tức buông tay cô ấy ra. Cô ấy lại chậm rãi nắm lấy tay tôi. Giọng cô ấy kiên định, ấm áp: "Không sau đâu, Vãn Vãn." "Có tớ đây rồi." Tôi không kìm nén nổi nữa, lặng lẽ chảy nước mắt. Cậu không còn ở đây. Tạ Lăng à. Cậu không còn ở đây. 9. Giấc ngủ này rất không yên, nhưng lại ngủ rất lâu. Lúc tỉnh lại đã gần mười hai giờ trưa. Tạ Lăng mặc váy ngủ màu trắng điểm hoa nhí, ngồi ngẩn người trên ghế gỗ cạnh giường. Điện thoại trong tay cô ấy vẫn đang sáng màn. Tôi gọi cô ấy mấy lần, cô ấy mới dần hoàn hồn lại. Cô ấy quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt ấy chất chứa đầy nước mắt chưa tràn mi. Cô ấy run rẩy nói: "Vãn Vãn, dì Liễu qua đời rồi." Tôi cũng lập tức sửng sốt. Dì Liễu là dì đã từng muốn nhận nuôi Tạ Lăng. Con gái duy nhất của dì ấy bị bắt nạt năm mười ba tuổi, đã chọn cách từ giã cuộc đời. Dì Liễu nói Tạ Lăng rất giống con gái dì. Dì thích Tạ Lăng nhã nhặn, nền nã. Ai cũng thích Tạ Lăng. Nhưng tôi thích cô ấy nhất. Nhưng trong đêm hôm ấy, tôi ôm Tạ Lăng, nói: "Cậu nhận lời dì Liễu đi, Tạ Lăng." Cho dù sau này chúng ta không gặp nhau nữa, cho dù tớ có lại lẻ loi một mình. Nhưng bước tới, nhận lấy yêu thương đi, Tạ Lăng. Cậu xứng đáng được nhận mọi điều tốt đẹp. Tớ luôn trông đợi cậu đứng dưới ánh dương. Tạ Lăng nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, nói: "Ừm." Ngày hôm sau, Tạ Lăng rời đi cùng dì Liễu. Nhưng đến ngày thứ năm, cô ấy đã trở lại. Tôi tức giận, nhào đến xô cô ấy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao cậu lại muốn quay về?" "Tạ Lăng, cậu cho rằng không có cậu, tớ sống không nổi chắc?" "Cậu chống mắt lên mà xem! Không có cậu, tớ vẫn đang sống rất tốt!" Tạ Lăng đứng từ dưới đất dậy, phủi tay, cười tủm tỉm, nói: "Ai nói tớ về vì cậu?" "Nhỡ đâu tớ không về vì cậu thì sao?" "Biết đâu dì Liễu thấy tớ không ngoan, ghét tớ thì sao?" Tôi quệt nước mắt, giận dữ nói: "Tớ biết cả rồi!" "Tạ Lăng, cậu cứ phải quay về đây sao?" "Cậu cứ phải quay lại làm cô nhi sao?" Tạ Lăng dịu dàng nhìn tôi, ôm lấy tôi, nói khẽ: "Tớ không phải cô nhi mà." "Tớ có cậu, cậu là người nhà của tớ." "Chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, không tốt sao?" Mọi người xem, Tạ Lăng của tôi đấy. Nào có ai thấy Tạ Lăng không tốt, ghét Tạ Lăng chứ? 10. Mặc dù dì Liễu không thể nhận nuôi Tạ Lăng, nhưng vài năm nay, dì luôn quan tâm chúng tôi, giúp đỡ chúng tôi. Ánh mắt bà dành cho Tạ Lăng luôn luôn từ ái. Tạ Lăng đau lòng đến nỗi không kìm được bản thân. "Rõ ràng năm ngoái tớ đi thăm dì Liễu, dì còn không có bệnh gì." "Sao lại mất đột ngột như thế chứ?" Tôi không nói gì. Bởi vì tôi nhớ tới, ở kiếp trước, dì Liễu vẫn sống bình an. Dì thậm chí còn tới tham dự tang lễ Tạ Lăng. Mà ở kiếp trước nữa, dì ở cô nhi viện cũng sống bình thường. Tay tôi bắt đầu run rẩy khó kiềm. Là do... tôi? Là do tôi?! Tôi lấy cớ vào nhà vệ sinh. Nhìn gương mặt tái nhợt trong gương. Trời đất như tối tăm mù mịt. Là do tôi. Là do tôi sửa vận mệnh Tạ Lăng nên phải trả giá. Tôi là... Hung thủ g.i.ế.c người. 11. Trong tang lễ dì Liễu, tôi im lặng không nói gì. Trong tiếng khóc đau thương của mọi người, tôi lặng thinh. Tôi không có tư cách đau lòng. Hung thủ g.i.ế.c người sao dám đau lòng? Tôi quỳ xuống trước di ảnh, dập đầu. Dì Liễu, mọi thứ đều là tội của con. Nếu muốn đòi mạng... Xin hãy lấy của con. Đừng đến tìm Tạ Lăng. Trên đường trở về, Tạ Lăng nhìn qua cửa sổ ô tô với đôi mắt đỏ ửng: "Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, cả dì Trần lẫn dì Liễu đều không còn nữa rồi..." "Sao lại đột ngột như thế chứ..." Tôi thầm giật thót. Tạ Lăng, nếu có một ngày cậu phát hiện, tớ là hung thủ g.i.ế.c người, cậu có hận tớ không? Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ấy chớp chớp mắt, ôm lấy tôi, vùi mặt vào vai tôi, nghẹn ngào nói: "Vãn Vãn, cậu nhất định phải bình an." Lúc lâu sau tôi mới nói: "Ừ." Chỉ cần cậu sống tốt... Tớ cũng sẽ bình an. 12. Thời gian lại chậm rãi trôi tiếp. Sau ba ngày nghỉ phép, tôi bắt đầu quay lại đi làm. Tôi chuyển đến ở cùng nhà Tạ Lăng, cho dù mỗi ngày phải đi làm mất ba tiếng. Tạ Lăng đau lòng tôi, mỗi ngày đều thay đổi món ngon cho tôi ăn. Cô ấy không hỏi vì sao ngày nào tôi cũng muốn dính chặt lấy cô ấy, một tấc không rời, không hỏi tại sao tôi lại muốn ở chung với cô ấy. Cô ấy chỉ cười, xoa xoa đầu tôi, bao dung toàn bộ tính tình tác oai tác quái của tôi. Nhưng ngày thứ bảy sau khi sống lại, Tạ Lăng vẫn mất. Lúc xuống tầng, trượt chân, đập đầu. Ngay trước mặt tôi. Tôi hoảng hốt nhìn m.á.u chảy ồ ạt từ đầu cô ấy. Nhìn mắt cô ấy dần mất đi ánh sáng. Hai tay tôi vẫn đang đưa ra, rõ ràng muốn giữ chặt lấy cô ấy. Chỉ thiếu chút nữa... Chỉ thiếu chút thôi mà... Cô ấy nằm trong n.g.ự.c tôi, giọng mơ hồ không rõ: "Vãn Vãn, không sao, tớ không đau." "Đừng sợ..." "Đừng... đau lòng." Tạ Lăng, sao cậu lại lừa tớ...
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36
Chương sau