"Lão tam nhà họ Dịch khen em đẹp đấy." Hắn vừa cười vừa nói, tay xoa xoa mu bàn chân tôi.
Vết thương bắt đầu đau, tôi không muốn nói chuyện.
"Giận thật à?" Lục Mạnh dùng sức kéo tôi vào lòng.
Hắn vòng tay qua eo tôi, giọng nói dịu đi một chút:
"Phạm Dân Sơn không dám đụng vào em."
"Tôi chỉ thử ông ta thôi."
Hắn nghĩ tôi tin chắc?
Còn về việc hắn xuất hiện ở nhà họ Phạm, cũng chỉ là đột nhiên nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung của mình xuất hiện cứu mỹ nhân, cảm thấy hào quang của mình bị cướp mất.
Chỉ là tâm lý ganh đua mà thôi.
Nhưng ngay lúc này.
Điện thoại tôi reo.
Là tin nhắn từ một số lạ, Lục Mạnh cầm điện thoại của tôi, mở ra:
"Mau chóng dưỡng thương."
"Ngày mai anh đến thăm em."
Lục Mạnh nheo mắt, vẻ nguy hiểm lộ ra: "Thú vị."
"Dịch Thịnh, hắn để mắt đến em rồi sao?"
22
Khi bác sĩ riêng của nhà họ Lục khâu vết thương cho tôi, tôi đau đến toàn thân run rẩy nhưng vẫn cắn răng không phát ra tiếng.
Trong mắt Lục Mạnh không có chút thương xót nào.
Hắn ngồi trên ghế sofa đối diện tôi:
"Biết đau còn giẫm lên mảnh vỡ thủy tinh?"
Tôi ừ một tiếng:
"Không muốn ông ta đụng vào tôi."
Lục Mạnh cười đến toàn thân run rẩy, đứng dậy đi đến trước mặt tôi, cúi người ngồi xổm xuống:
"Kỷ Ninh."
"Em sẽ thật sự động lòng với tôi đấy chứ?"
Tôi không nói gì.
Nhưng nước mắt lại rơi từng giọt.
Lục Mạnh không cười nữa.
Sau khi bác sĩ rời đi, hắn ngồi xuống ôm tôi vào lòng.
Giọng hắn trở nên có phần sâu xa: "Kỷ Ninh, trong xã hội hiện đại này mà chơi tình yêu trong sáng..."
"... thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."
Đúng vậy.
Cho nên một năm nay chẳng phải là để anh tin rằng trên thế giới này vẫn còn tình yêu trong sáng sao.
Tôi và Lục Mạnh đã làm lành.
Đêm đấy, hắn ôm tôi vào phòng ngủ.
Hắn nói tôi rất đặc biệt.
Cười c.h.ế.t mất.
Câu cửa miệng của tổng tài bá đạo?
Tôi chưa bao giờ thấy mình đặc biệt.
Cũng không thấy sau này mình sẽ trở nên đặc biệt đối với hắn.
Hắn nói tôi "đặc biệt", chỉ vì Dịch Thịnh lại nhắn một tin lúc một giờ sáng:
"Kỷ Ninh."
"Anh không thích vòng vo."
"Anh rất thích em, thật lòng."
23
Đêm đó, có lẽ vì ngửi thấy mùi đe dọa của đồng loại, Lục Mạnh đặc biệt sung sức và hưng phấn.
Hắn để lại vết hôn khắp cổ tôi.
Nhìn xem.
Đây chính là Lục Mạnh.
Thật bỉ ổi.
Ngày thứ năm nghỉ ở nhà.
Chân tôi đã gần khỏi.
Sau khi nhận được tin nhắn của Dịch Thịnh, tôi định chặn số anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]