🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
19

Không biết bên ngoài đã đổ mưa lớn từ lúc nào.

Dịch Thịnh bế tôi đi đến cửa, tài xế và vệ sĩ của anh đã giương ô sẵn.

Khi ô được nâng lên, tôi nhìn thấy trong mưa gió dữ dội, trước cổng lớn nhà họ Phạm…

Xe của Lục Mạnh đỗ ở đó.

Tài xế của hắn xuống xe mở cửa cho hắn.

Hắn hơi cúi đầu, bước ra khỏi xe.

Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt tôi.

Hắn bước vào nhà Phạm Dân Sơn, camera trong phòng khách nhà ông ta là mẫu mới nhất của công ty công nghệ thuộc Tập đoàn Lục thị.

Cùng loại với cái trong phòng khách nhà Lục Mạnh.

Thậm chí là trong nhà tất cả các thành viên của tổ chức giao dịch quyền sắc đều có loại camera này.

Tôi biết.

Lục Mạnh chắc chắn đang xem camera giám sát.

Hắn đang quan sát phản ứng tiếp theo của tôi.

Xem một con chuột nhỏ như tôi, trong trò chơi mèo vờn chuột, cuối cùng sẽ có phản ứng như thế nào.

20

Lục Mạnh chậm rãi bước tới, khóe miệng hắn nhếch lên:

"Sao Dịch tổng lại xuất hiện ở nơi này."

Dịch Thịnh cũng cười: "Vừa nói chuyện với Phạm tổng xong, phát hiện để quên đồ, quay lại thì thấy Kỷ tiểu thư bị thương."

Lục Mạnh liếc nhìn chân tôi, mí mắt giật giật, ý cười nhạt đi:

"Sao lại thành ra thế này?"

Câu hỏi này dành cho Phạm Dân Sơn.

Phạm Dân Sơn ậm ừ, nói không rõ ràng.

Lục Mạnh: "Vậy mời Dịch tổng trả lại bạn gái cho tôi trước nhé?"

Hắn giơ tay.

Nhưng Dịch Thịnh không có ý định buông tay.

"Sao bạn gái của Lục tổng lại xuất hiện ở đây?"

Anh đ.â.m thêm một nhát: "Còn bị thương nặng như vậy."

"Lục tổng thật là một người đàn ông độ lượng."

"Kỷ tiểu thư xinh đẹp như vậy, nếu là bạn gái tôi, tôi sẽ nhốt cô ấy trong nhà cả ngày vì sợ cô ấy bỏ trốn mất."

Tôi vùi mặt vào lòng Dịch Thịnh.

May mà tôi nhịn được cười.

Câu nói mỉa mai này có sức sát thương rất lớn.

21

Cuối cùng tôi vẫn theo Lục Mạnh về nhà.

Lên xe, Lục Mạnh đột nhiên đưa tay nắm lấy bắp chân tôi.

Tôi muốn rụt lại.

Nhưng hắn giữ chặt không cho tôi động đậy.

"Lão tam nhà họ Dịch khen em đẹp đấy." Hắn vừa cười vừa nói, tay xoa xoa mu bàn chân tôi.



Vết thương bắt đầu đau, tôi không muốn nói chuyện.

"Giận thật à?" Lục Mạnh dùng sức kéo tôi vào lòng.

Hắn vòng tay qua eo tôi, giọng nói dịu đi một chút:

"Phạm Dân Sơn không dám đụng vào em."

"Tôi chỉ thử ông ta thôi."

Hắn nghĩ tôi tin chắc?

Còn về việc hắn xuất hiện ở nhà họ Phạm, cũng chỉ là đột nhiên nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung của mình xuất hiện cứu mỹ nhân, cảm thấy hào quang của mình bị cướp mất.

Chỉ là tâm lý ganh đua mà thôi.

Nhưng ngay lúc này.

Điện thoại tôi reo.

Là tin nhắn từ một số lạ, Lục Mạnh cầm điện thoại của tôi, mở ra:

"Mau chóng dưỡng thương."

"Ngày mai anh đến thăm em."

Lục Mạnh nheo mắt, vẻ nguy hiểm lộ ra: "Thú vị."

"Dịch Thịnh, hắn để mắt đến em rồi sao?"

22

Khi bác sĩ riêng của nhà họ Lục khâu vết thương cho tôi, tôi đau đến toàn thân run rẩy nhưng vẫn cắn răng không phát ra tiếng.

Trong mắt Lục Mạnh không có chút thương xót nào.

Hắn ngồi trên ghế sofa đối diện tôi:

"Biết đau còn giẫm lên mảnh vỡ thủy tinh?"

Tôi ừ một tiếng:

"Không muốn ông ta đụng vào tôi."

Lục Mạnh cười đến toàn thân run rẩy, đứng dậy đi đến trước mặt tôi, cúi người ngồi xổm xuống:

"Kỷ Ninh."

"Em sẽ thật sự động lòng với tôi đấy chứ?"

Tôi không nói gì.

Nhưng nước mắt lại rơi từng giọt.

Lục Mạnh không cười nữa.

Sau khi bác sĩ rời đi, hắn ngồi xuống ôm tôi vào lòng.

Giọng hắn trở nên có phần sâu xa: "Kỷ Ninh, trong xã hội hiện đại này mà chơi tình yêu trong sáng..."

"... thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."

Đúng vậy.

Cho nên một năm nay chẳng phải là để anh tin rằng trên thế giới này vẫn còn tình yêu trong sáng sao.

Tôi và Lục Mạnh đã làm lành.

Đêm đấy, hắn ôm tôi vào phòng ngủ.

Hắn nói tôi rất đặc biệt.

Cười c.h.ế.t mất.

Câu cửa miệng của tổng tài bá đạo?

Tôi chưa bao giờ thấy mình đặc biệt.



Cũng không thấy sau này mình sẽ trở nên đặc biệt đối với hắn.

Hắn nói tôi "đặc biệt", chỉ vì Dịch Thịnh lại nhắn một tin lúc một giờ sáng:

"Kỷ Ninh."

"Anh không thích vòng vo."

"Anh rất thích em, thật lòng."

23

Đêm đó, có lẽ vì ngửi thấy mùi đe dọa của đồng loại, Lục Mạnh đặc biệt sung sức và hưng phấn.

Hắn để lại vết hôn khắp cổ tôi.

Nhìn xem.

Đây chính là Lục Mạnh.

Thật bỉ ổi.

Ngày thứ năm nghỉ ở nhà.

Chân tôi đã gần khỏi.

Sau khi nhận được tin nhắn của Dịch Thịnh, tôi định chặn số anh.

Lục Mạnh mặc áo choàng tắm đứng trước cửa, lười biếng nói: "Đi đi."

"Đi hẹn hò với hắn đi."

Thằng điên này.

Lại bắt đầu chơi trò chơi rồi sao?

Không sao.

Tôi giỏi nhất là chơi trò chơi.

Buổi tối, tôi thay váy đuôi cá, đứng chải tóc trước gương.

Vẻ thưởng thức trong mắt Lục Mạnh không hề che giấu:

"A Ninh."

"Em luôn có thể khiến tôi bất ngờ."

Đồ ngu.

Ngày tháng còn dài, tôi còn có thể khiến anh bất ngờ hơn nữa.

24

Lục Mạnh đích thân đưa tôi đến nhà hàng.

Khi tôi xuống xe, phía sau vang lên tiếng bật lửa.

Hắn cúi đầu châm thuốc, giọng nói hơi mơ hồ: "A Ninh."

"Nhớ lấy thứ tôi muốn."

Lục Mạnh hy vọng tôi có thể tận dụng hết giá trị của mình.

Ngoài chiêu đưa tôi lên giường người khác, dù có không thành công, hắn vẫn hy vọng tôi có thể dùng nhan sắc quyến rũ Dịch Thịnh.

Như hắn mong muốn.

Tôi lại ngoan ngoãn đi tìm Dịch Thịnh.

Hai tháng sau.

Tin tức tôi hẹn hò với Dịch Thịnh đã lên hot search.

Chúng tôi hẹn hò, xem phim, du lịch, leo núi, giống như một cặp đôi đang yêu nồng nhiệt.

Còn tất cả các chi tiết, dù lớn hay nhỏ, tôi đều kể lại cho Lục Mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.